Chương trước
Chương sau
Editor: Quỳnh Nguyễn

Có câu tên là "Quan tâm sẽ bị loạn". Ngay từ đầu anh sẽ nghĩ lung tung lịch sử tình cảm của cô trong vòng năm năm, chính là vì quan tâm cùng ghen. Mà hiện tại, nhìn đến cô tức giận liền đi, Lãnh Vân Lâm cũng quan tâm sẽ bị loạn, có chút không biết làm sao.

Phụ nữ phát giận với anh mà nói thường xuyên nhìn thấy. Nhưng mà một cái phụ nữ đã có chút để tâm ở trước mặt anh phát giận, này tuyệt đối là lần đầu tiên nhìn thấy!

Hơn nữa anh biết đây là một cái hạt tiêu nhỏ tánh khí táo bạo, Bất Minh Tắc Dĩ, Nhất Minh Kinh Nhân ( bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc).

Lãnh Vân Lâm không nói hai lời nắm ở eo nhỏ nhắn của cô, kéo cô trở về: "Anh không phải ý tứ kia, anh chỉ là, anh chỉ là ghen tị."

"Ghen tị? Tôi xem anh chính là khinh thường người! Trần Thắng còn nói "Vương hầu có khí phách", anh dù là tổng giám đốc, lại có gì đặc biệt hơn người?" Mộ Thanh Vũ rất không dễ dàng mới có cơ hội thoát thân, đâu nào sẽ bỏ qua?

Cô cố ý đem lời nói vừa ngoan vừa tuyệt. "Anh cũng không cần chịu đựng, không cần buông tha tiểu thê tử xinh đẹp kia đi cưới tôi, trong lòng miễn bàn rất cao hứng a! Tôi hiện tại như ý của anh, anh cũng có thể quăng tôi cùng phụ nữ khác, tôi tuyệt đối sẽ không một chút nhíu mày, cũng sẽ không dây dưa anh! Buông tay a, buông tay!"

"Anh sai lầm rồi."

Đột nhiên, Lãnh Vân Lâm vùi đầu tại vai cô, nhẹ nhàng nói một câu.

Mộ Thanh Vũ như là không có nghe đến, cô còn hỏi: "Cái gì?"

"Anh sai lầm rồi, Thanh Vũ." Lãnh Vân Lâm bỗng nhiên tuôn ra một câu như vậy để cho hoảng sợ. Lãnh Vân Lâm không có để cho cô xoay người, chỉ là cả thân thể dán đi lên, gắt gao ôm cô từ phía sau: "Anh cũng không biết là vì cái gì, chỉ cần nghĩ đến có người đàn ông khác chạm qua em, anh cũng rất mất hứng."

Thanh âm của anh rầu rĩ như là ở trong cổ họng ngậm một khối đường, cảm giác trầm thấp khó nói lên lời: "Anh biết chúng ta tách ra năm năm, anh cũng biết rõ, năm năm anh hoang đường. Nhưng mà Thanh Vũ, anh thật sự hi vọng, trong đời của anh chỉ có anh, chỉ có một mình anh!"

Cô sửng sốt, bề ngoài giống như lần đầu tiên Lãnh đại tổng giám đốc tính cách cao ngạo lạnh lùng của bọn họ đối với người bày tỏ xin lỗi?

Hơn nữa thanh âm còn nói lại mềm lại nhuyễn, giống như chịu được thiên đại ủy khuất.

"Em vừa mới cũng không biết, mặc dù em mắng anh mắng cực kỳ thảm, nhưng mà lúc em nói em chưa từng có người đàn ông khác, anh thật sự thật cao hứng! Xung quanh thế giới của anh bất luận là Triệu Hiểu Huyên cái loại thiên kim đại tiểu thư này hay là cái loại phụ nữ dựa vào thân thể như Miranda cùng Stafenny này đều là nông cạn mà dơ bẩn. Em lại bất đồng. Mặc dù nói em có đôi khi cũng quyến rũ xinh đẹp, nhưng mà anh biết, kia không phải thật sự em..."

"Tôi..." Lãnh Vân Lâm nói những lời này, cô cũng không biết nên là như thế nào phản bác rồi.

Cô có thể nói với anh, không đúng, anh nhìn nhầm rồi. Tôi chính là nữ tử phong trần, tôi chính là nông cạn!

Có vẻ như nói không nên lời.

"Thanh Vũ, em không cần gạt anh, anh ghét nhất có người gạt anh." Anh ôm chawjt cô, đồng thời lại dùng thanh âm chỉ có cô có thể nghe được nói nhỏ: "Nhưng mà, anh càng không muốn em rời khỏi! Bởi vì, anh phát hiện anh giống như đã không thể tách rời em rồi...."

Như là sét đánh, hung hăng chém ra đầu óc cô!

Cô nghe lầm sao? Lãnh Vân Lâm làm sao có thể nói nói như vậy? Cô đột nhiên quay đầu, phản ứng đầu tiên cư nhiên là đưa tay dò xét trán của anh!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.