Chương trước
Chương sau
Editor: Quỳnh Nguyễn

Mộ Thanh Vũ lại hỏi: "Kia, nếu em có cái lớn như vậy."

"Lãnh Vân Lâm!" Bên này, bỗng nhiên truyền tới một thanh âm. "Mẹ kiếp các cậu cư nhiên trốn tới chỗ này trộm tình!"

Quả thực là một cái thở mạnh, Lãnh Vân Lâm quay đầu trừng mắt nhìn Triệu Hiểu Nam một cái, trừ bỏ hỗn đản này, còn có ai có thể ở phía sau gọi anh?

Người tới quả nhiên chính là Triệu Hiểu Nam, không chỉ có như vậy, anh ta còn cưỡi ở một con ngựa cao lớn, không biết cái lúc nào thay đổi toàn thân trang phục cưỡi ngựa, tư thế oai hùng hiên ngang dị thường suất khí.

Anh ta vốn là bộ dáng không kém, dáng người thon dài, màu da cổ đồng hơn nữa lại là cưỡi ngựa, bày ra toàn thân to lớn.

Mà Lâm Vũ Thâm bên cạnh anh ta nhìn đến Mộ Thanh Vũ bị Lãnh Vân Lâm đè ở trên tàng cây, trong đôi mắt hàm chứa bọt nước như là hồ nước trong vắt, mà đôi má nhưng lại hồng nhuận như ngọc, nhất là thần thái nhíu mi giữa trán kia cực kỳ giống vợ nhỏ bị chiếm lấy.

Anh vừa thấy trạng thái này, tâm bị bành trướng kia lập tức lộ ra, không nói hai lời từ trên ngựa nhảy xuống, ba hai bước đã chạy tới: "Thanh Vũ, không phải đáp ứng gả cho anh ta, theo anh đi."

"Có đi hay không, quản cậu đánh rắm a!" Triệu Hiểu Nam cũng nhịn không được châm chọc rồi. Mặc dù đối với chuyện tình Lãnh Vân Lâm không thích em gái anh, anh có phần rất không cao hứng trong lòng. Nhưng là chỉ cần Lãnh Vân Lâm không có làm quá phận đây là anh em anh. Hơn nữa đối với Mộ Thanh Vũ anh cũng có hảo cảm, Lâm Vũ Thâm cái gia hỏa loạn nhập này dựa vào cái gì tới cắt ngang một cước a? Muốn tới, cũng không tới phiên anh ta a!

"Như thế nào mặc kệ tôi? Tôi thích Thanh Vũ, có cái gì không thể?"

"Cậu thích thì thế nào? Người liền nhất định sẽ đáp ứng cậu sao?" Triệu Hiểu Nam liếc xéo anh ta một cái.

"Lãnh Vân Lâm với em gái cậu cùng một chỗ sao? Cậu cái làm anh này như thế nào cũng không giúp em gái nói hai câu?" Lâm Vũ Thâm cũng trả lời lại một cách mỉa mai. "Hơn nữa cho dù anh ta không thích em gái cậu, lấy tính mẹ cậu ta, cậu cảm thấy được cậu ta cùng Thanh Vũ có khả năng?"

"Cậu đừng "Thanh Vũ" "Thanh Vũ", Thanh Vũ cũng là cậu kêu?" Triệu Hiểu Nam lập tức tranh luận. " Hơn nữa mẹ Lãnh Vân Lâm không đồng ý, ba mẹ cậu có thể đáp ứng cậu? Cậu là ai tất cả mọi người biết, cậu dựa vào cái gì tới nơi này giả ngây thơ?"

"Nói đến giả ngây thơ, cậu cũng không phải cái gì thứ tốt! Còn có Lãnh Vân Lâm, cậu dám nói phụ nữ cậu ngủ qua ít hơn mười người?"

"Tôi ngủ mấy người phụ nữ với chuyện này của cậu có cái quan hệ gì?" Triệu Hiểu Nam cũng phát hỏa, anh lại không nghĩ muốn gõ góc tường huynh đệ. Cho dù anh cảm thấy được Mộ Thanh Vũ không tệ nhưng cũng không phải bất luận cái phụ nữ gì anh cảm thấy được không tệ đều muốn lộng đến trong nhà đi.

Này đều đã cái gì cùng cái gì a!

" Hai người các cậu câm mồm cho tôi!" Một tiếng rống nhưng là Mộ Thanh Vũ kêu lên.

Ba người tại hiện trường nhất thời bị giọng nói cô chấn kinh rồi.

Cô cũng là phân biệt người, nếu là gặp người khác, cô khẳng định sẽ không bưu hãn như vậy. Nhưng mà Lãnh Vân Lâm cùng Triệu Hiểu Nam đều đã quen bưu hãn của cô. Mà Lâm Vũ Thâm? Xin lỗi cô căn bản không coi anh ta là người, bưu hãn liền bưu hãn, dù sao anh ta cũng không có thể làm gì cô!

Sắc mặt Mộ Thanh Vũ nghiêm trang, cô lắc đầu: "Không cần nói đùa rồi."

Nói xong, cô cũng không để ý đến Lãnh Vân Lâm, mà là tự nhiên rời khỏi.

"Ôi chao, ai ôi, cái gì nói đùa a?" Triệu Hiểu Nam người này lại vẫn tích cực, anh lập tức đuổi theo, Lâm Vũ Thâm cũng cùng đi theo qua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.