Chương trước
Chương sau
Editor: Quỳnh Nguyễn

"Bốp! - - "

Một tiếng nặng nề trùng điệp rơi vào đôi má Lãnh Vân Lâm!

Mặt anh bị đánh nghiêng, tóc bay ra, cho dù là chật vật cũng có được đường cong kiêu ngạo nhất.

"Đau không?" Cô bỗng nhiên ngưỡng mặt lên, ánh mắt như đao, hung hăng đâm vào trên mặt của anh.

Cô cơ hồ dùng hết toàn lực, Lãnh Vân Lâm có phần sợ sệt, một bên mặt nóng rát đau, anh gật gật đầu.

"Biết đau như thế nào không biết đem tôi tại đống nam nhân kia là cái loại cảm giác gì!" Vừa mới đè nén xuống cảm xúc, bạo phát toàn diện! Giờ phút này Mộ Thanh Vũ giống như là một tòa núi lửa sinh động phẫn nộ nuốt nhả nham thạch nóng chảy, hỏa diễm khuất nhục cùng phẫn nộ đánh úp lại, hận không thể đốt hết thiên hạ!

"Anh chẳng lẽ thật sự muốn xem tôi bị bọn họ tùy ý khi dễ, tùy ý khinh miệt anh mới cao hứng?" Mộ Thanh Vũ hung hăng đưa tay anh vung ra, "Lãnh Vân Lâm, anh quả thực không phải một người nam nhân!"

Cô dẫm xuống giày cao gót xoay người "Đăng đăng đăng" đi, Lãnh Vân Lâm sửng sốt vài giây, lại đuổi theo, lại cầm lấy tay cô.

"Buông!"

Mộ Thanh Vũ kéo xuống túi chính mình ở trước mặt anh, hung hăng đập bể đầu của anh: "Anh coi tôi là người như thế nào? Không phải là một trăm vạn sao, anh nghĩ rằng tôi bán mình cấp cho anh, anh là có thể tùy ý giẫm đạp? Tôi nói cho anh, tôi mặc kệ rồi! Từ giờ trở đi hợp đồng xoá bỏ, anh đi đường Dương Quan của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi! Anh muốn tìm tiểu thư, muốn tìm món đồ chơi, muốn tìm đối tượng khi dễ anh cứ việc tìm đi! Tôi nhận anh bao nhiêu tiền tôi tất cả đều trả cho anh, tôi cái gì đều không cần rồi! Lãnh tiên sinh, tạm biệt!"

Mộ Thanh Vũ những lời này, đem Lãnh Vân Lâm dọa đến chỗ!

Cô từ bỏ? Có ý tứ gì? Cô về sau, phải rời khỏi anh sao?

Nhìn đến cô hung hăng bỏ tay ra, thân thể yếu ớt lại quật cường chí cực biến mất vào nồng đậm hắc ám, cả người anh ngây dại.

Đây là lần đầu tiên, anh bị một nữ nhân đánh chửi như vậy.

Nhưng mà anh lại chết tiệt bối rối, anh sợ hãi!

Như thế nào có thể rời khỏi? Anh lúc ấy cũng không biết chính mình đã bắt đầu lưu ý cô, anh cũng không biết, anh kỳ thật, vẫn lại là cực kỳ để ý của cô!

Anh vừa mới là sai, anh không nên, anh...

Giờ phút này, anh chỉ có một chút!

Anh không nghĩ muốn để cho cô rời khỏi, ít nhất, hiện tại anh không muốn cô rời khỏi tầm mắt của anh!

Nghĩ tới đây, anh lập tức bước ra chân dài, đuổi theo!

Anh chạy mau hai bước, đến chỗ bên người Mộ Thanh Vũ nắm cánh tay của cô!

Mộ Thanh Vũ thật sự là phiền thấu anh, nam nhân này hoa tâm liền, không coi người như người xem còn chưa tính, anh như thế nào có thể làm ra loại chuyện tình không có nhân tính này?

"Lãnh tiên sinh, anh lại vẫn muốn làm cái gì?" Cô cười lạnh một tiếng, nguyên bản đối với của anh tất cả giả vờ ôn nhu, đều mai một.

Nương ngọn đèn một sáng một tối ven đường, đáy mắt cô trong vắt như là hồ băng phóng xạ ra nghiêm nghị.

Lãnh Vân Lâm không nói hai lời, cầm lấy cánh tay của cô đem cô kéo trở về!

"Lãnh Vân Lâm, anh buông tay! Anh có xấu hổ hay không a! Anh buông tay cho tôi!" Cô ở sau người chửi bậy, lấy túi hung hăng đập phía sau lưng anh, hận không thể đánh chết tên hỗn đản này!

Nhưng mà, Lãnh Vân Lâm vẫn như cũ không quan tâm, hung hăng kéo cô trở về!

Ngón tay anh giống như một đạo xiềng xích đem cánh tay của cô kéo chặt để cho cô không thể phản kháng!

Rất nhanh đến chỗ bên cạnh xe, Lãnh Vân Lâm không nói hai lời mở cửa xe, dùng lực đem cô lôi kéo nhét vào bên trong xe!

Chương 130. Anh hỗn đản! (5)

Editor: Quỳnh Nguyễn

Vừa mới đặt cô vào bên trong xe, anh cũng nhanh chóng chui vào tới, cửa xe "Thình thịch" một tiếng khép lại sau lưng anh.

"Lãnh Vân Lâm, anh điên rồi!" Cô cổ tay rất đau, vừa mới Lãnh Vân Lâm cầm thật chặt.

Cô xoay người, muốn đi mở cửa xe, lại bị nam nhân phía sau cầm thật chặt tay!

Mộ Thanh Vũ khó thở, cô xoay người lại cười lạnh: "Lãnh Vân Lâm, Lãnh tiên sinh, Lãnh đại tổng giám đốc! Anh cho tôi là ai? Anh cho ít tiền chính là đại gia, tùy tiện đối với tôi vân vê bóp nặn đều đã có thể chứ? Mọi người là người sinh cha mẹ dưỡng, tôi dựa vào cái gì tùy ý anh đùa giỡn? Không sai, tôi là cần tiền bạc, nhưng mà, tôi không có hạ tiện đến có thể mặc cho người giẫm đạp! Tôi nói cho anh, tôi cầm tiền của anh tôi ; đều không cần, sẽ một phần không sai trả lại cho anh! Lãnh Vân Lâm, tôi không liên quan, nghe được sao?"

Nói xong một câu này cô không chút do dự dùng một cánh tay kia lại đi kéo cửa xe!

Không nghĩ tới, Lãnh Vân Lâm nhưng cũng vươn tay, đem một cánh tay kia của cô tiếp tục cầm!

Mộ Thanh Vũ lần này quả thực muốn chọc giận điên rồi, hai cái tay cô đều bị anh bắt lấy, chân lại mắc kẹt tại xe ngồi xuống. Bên trong xe không gian nhỏ hẹp để cho cô căn bản không thể di chuyển chân, cô giận quá thành cười: "Lãnh Vân Lâm, anh thật sự rất buồn cười! Không sai, anh lớn rất khá, xuất thân tốt, năng lực cũng tốt lắm nhưng mà những thứ này đều đã theo tôi không có vấn đề gì! Anh tự nhiên có cái gì Sthefany, Miranda, còn có Từ An Khê các loại nữ nhân vì anh ái mộ! Bất quá trong những người này, không có tôi!"

Mắt Lãnh Vân Lâm bỗng dưng chớp lóe. Xem đến Mộ Thanh Vũ lúc này nổi giận giống như đem bản tính nguyên bản cô cố gắng che giấu tất cả đều bạo lộ ra tới!

Có ý tứ gì? Ý tứ của cô là đáy mắt cô cho tới bây giờ liền không có anh, cô căn bản không thích anh?

Anh như thế nào có thể cho phép chuyện như vậy phát sinh?

Nghĩ đến đây, anh dùng một bàn tay to, cầm thật chặt hai cái cổ tay của cô, cổ tay cô bị kéo cao tại trên đầu, mà toàn bộ thân thể của cô bị anh hung hăng áp tại trên cửa xe!

Tiếp theo một cánh tay kia của anh đè xuống cái nút, đem cửa xe khóa chết!

"Lãnh Vân Lâm, anh tới cùng muốn làm cái gì?"

Mộ Thanh Vũ nhìn đến bộ dáng anh giờ phút này quả thực sợ ngây người!

Lãnh Vân Lâm giờ phút này biểu tình nghiêm trang, thân thể banh quá đỗi như là một cây cung!

Tới cùng muốn làm cái gì?

Mắt anh trầm xuống, ngọn đèn mờ nhạt nơi xa chiếu xạ đến trên người cô giống như cho cô một đạo sa mỏng mông lung.

Cô ngang bướng, bộ dáng phẫn nộ như là một con mèo hoang tại trong lòng ngươi hung hăng gãi một móng vuốt!

Nguyên bản cô mặc dù mềm mại nghe lời, nhưng mà, anh lại chết tiệt thích bộ dáng cô không chịu thua như vậy!

Anh muốn cô! Anh nghĩ muốn thuần phục con mèo hoang này, muốn để cho cô, thần phục ở dưới thân mình! Muốn cô, về sau trong ánh mắt, đều đã chỉ có thể có anh một người ở đây!

Anh gầm nhẹ một tiếng, vươn ra răng nanh, hung hăng cắn cổ cô non mịn!

"Lãnh Vân Lâm, anh làm gì? Anh điên rồi?"

Mộ Thanh Vũ ngây dại, anh giống một con quỷ hút máu, răng nanh sắc nhọn đâm phá làn da của cô, anh hung hăng liếm láp như là muốn đoạt đi linh hồn của cô!

Cô vươn ra chân, muốn đá đạp anh đá đạp lung tung lại bởi vì không gian bên trong xe nhỏ hẹp, ngược lại bị anh hung hăng ngăn chặn!

Cả người cô đều bị anh lách đến chỗ cửa xe, dùng lực như thế, như là muốn đem không khí phổi cô toàn bộ hút ra!

"Lãnh Vân Lâm! Ưm..." Vừa muốn quát mắng, môi của cô đã bị anh ngăn chặn! Thân thể nam nhân cường kiện đem cô chặt chẽ quấn chặt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.