Ngày 3 tháng 2 năm XX.
Con nhóc Ôn Niệm này ngày nào cũng ngốc ngốc, giống hệt con cún vàng ở cổng làng dưới quê vậy.
Nếu mình mà đến lớp chọn, dựa vào đầu óc của cậu ấy thì làm sao mà thi đại học được.
Haizz, vẫn phải để mình ra tay. Thi đại học xong nhất định mình phải bắt cậu ấy khao một bữa ra trò.
Ngày 15 tháng 2 năm XX.
Trên đường về nhà, mình và Ôn Niệm gặp phải Như Lan.
Nói thật, mình không muốn gặp cậu ta chút nào, mỗi lần đụng mặt là không có chuyện gì tốt hết.
Lần trước mình đuổi chó, kết quả dép trơn quá trượt lên hẳn cổ chân.
Mà như vậy còn chưa phải thảm nhất, thảm nhất chính là mình trẹo chân, tay còn chống vào bãi phân chó nóng hôi hổi TT.
Nếu cậu ta nói chuyện này cho Ôn Niệm nghe thì chẳng phải mình mất hết mặt mũi à? Khéo cả đời này còn chẳng dám ngẩng đầu trước mặt Ôn Niệm nữa.
Mình cũng không hiểu cái cô Như Lan này nghĩ cái gì, cứ nhìn thấy mình là ấp úng, trốn tránh, mình cũng đâu có nợ cậu ta tiền?
Mình nói với cậu ta là đừng có đem chuyện mất mặt của mình nói cho người khác, cậu ta còn đòi ngoéo tay với mình, ngoéo cái gì mà ngoéo? Trẻ trâu!
Mình chỉ chơi cái trò ngoéo tay trẻ trâu này với Ôn Niệm thôi!
Mình kích động đi tìm Ôn Niệm, nhìn thì có vẻ như muốn đưa quần áo cho cậu ấy khâu, nhưng thật ra là rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-truoc-co-chut-ky-la/2678482/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.