Hàn Mộc Tâm dừng bước, hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"
"..."
Đúng vậy, người ta đã cảm ơn, hắn lại gọi lại, chẳng lẽ nói, cô nói cảm ơn thật không có thành ý, không chấp nhận được.
Một cái cúi người chín mươi độ như vậy không có thành ý, vậy thế nào mới là có thành ý?
Lấy thân báo đáp?
Sở Trạm Đông nhíu mày nhìn cô một cái, hay là thôi đi!
Ho nhẹ một tiếng: "Tôi đưa cô đi!"
"Không, không cần." Hàn Mộc Tâm gấp rút khoát tay cự tuyệt.
Sở Trạm Đông mở cửa xe bên chỗ lái xe: "Lên xe!"
Nhàn nhạt hai chữ, nhưng lại làm cho người ta không thể cự tuyệt.
Hàn Mộc Tâm cắn môi, do dự một chút rồi cũng lên xe.
Trên xe, cô ngồi nghiêm túc, bộ dáng không dám thở mạnh. Làm cho Sở Trạm Đông nhíu mày: "Nếu trong túi xách không có tiền, vì sao lại không cho hắn?"
"A..." Hàn Mộc Tâm căn bản không nghĩ tới, hắn sẽ nói chuyện với mình, ngẩn ngơ không kịp phản ứng.
"..."
Như thế nào thanh âm giống hệt nhau, nhưng não lại kém nhau đến thế chứ?
Được rồi!
Hắn không còn gì để nói nữa!
Hắn không nói, Hàn Mộc Tâm rốt cục phản ứng, ngập ngừng nói: "Đó là cái túi duy nhất của tôi."
Lời nói này, Sở Trạm Đông lại không nghe ra ý mất mặt trong câu nói này.
Nói xong cô còn ôm cái túi vào trong ngực, ôm chặt hơn một chút.
A, còn tưởng rằng trong túi có cái gì quan trọng với cô, hóa ra là...
Người phụ nữ này...
Sao có thể nghèo như vậy?
**
Ba ngày sau, toàn bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-truoc-anh-that-la-nham-hiem/1491806/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.