Hàn Tử Tây cảm thấy giấc ngủ này vốn trước đây chưa từng thoải mái như vậy, cánh tay vốn đau đớn, nay lại vô cùng tốt giống như tinh thần cô được nghỉ ngơi đầy đủ vậy, không còn đau đớn gì nữa, rõ ràng rất thần kỳ.
Mở băng gạc ra kiểm tra, lại không thấy sưng đỏ!
Đúng thật là kỳ lạ, bị nước nóng như vậy đổ vào, lại không có nhiễm trùng. Vốn đau đớn vô cùng nay đã giảm bớt, đây có thể coi như là gặp dữ hóa lành không?
Sở Trạm Đông ngồi trong thư phòng, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Thấy bộ dạng cô cau mày mà vuốt vuốt cánh tay, môi mỏng mấp máy: "Nếu không phải cô còn có ích, thì cần gì phải quan tâm tay chân gãy hay bị thương, muốn tàn phế thì cứ để tàn phế đi."
Trong màn hình, điện thoại Hàn Tử Tây vang lên, không biết là ai gọi đến, lại khiến cho bộ mặt lạnh lùng quanh năm của cô mỉm cười. Hơn nữa còn là một nụ cười tươi như hoa, dương dương tự đắc.
Nói suốt một tiếng đồng hồ, gương mặt cô đều giữ dáng vẻ tươi cười.
Tuy không nghe thấy cô nói gì, bất quá nhìn bộ dáng của cô biểu lộ thật không khó đoán được giọng nói của cô có bao nhiêu ôn nhu.
Sau khi cúp điện thoại, cô còn hôn lên màn hình điện thoại một cái, ánh mắt cô tràn đầy nhu tình, khiến cho hắn hận đến mức không thể đem người đó đánh chết.
Âu Dương Lâm sao?
Trừ hắn ra, Sở Trạm Đông thật không thể nghĩ được còn có thể là ai?
Cầm điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-truoc-anh-that-la-nham-hiem/1491758/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.