Hàn Tử Tây biết, cô làm như vậy, sẽ càng chọc giận Sở Trạm Đông.
Nhìn ánh mắt hắn là biết, hận không thể nghiền xương của cô thành tro.
Sở dĩ cô làm vậy, không phải là cô có khuynh hướng tự ngược, mà là muốn thanh tỉnh chính mình!
Hàn Tử Tây! Đối với người đàn ông này, đến bây giờ ngươi còn không thấy rõ ràng sao?
Mười sáu năm, hắn có thể coi ngươi còn không bằng một người qua đường, dù cho là một giây, ngươi còn có thể...
Nhưng cô chưa bao giờ hận, chỉ vì cô bị hắn chán ghét như vậy có thể nói là do cô gieo gió gặt bão, nhưng giờ khắc này...
Hàn Tử Tây nhìn ánh mắt Sở Trạm Đông, mặc dù vẫn không có chút rung động nhạt nhẽo nào, nhưng sâu trong con ngươi của hắn, còn có một tia hận!
Lúc này, đối với hận ý của người đàn ông này, cô có thể thấy được nó phát ra từ chỗ sâu trong đáy lòng hắn, theo mạch máu, hướng lên trên, làm cho một người luôn lý trí như cô cũng mất đi khống chế!
"Ba..."
Một cái tát giáng xuống gương mặt, dường như không phải tát vào mặt mình, một chút cũng không đau.
Ngực Sở Trạm Động phập phồng kịch liệt, sát khí quanh người hắn trở nên mãnh liệt, ánh mắt lạnh đến nỗi nhiệt kế cũng bị vỡ.
Một phát bắt lấy tay của Hàn Tử Tây, giận quá hóa cười: "Hàn Tử Tây, để cho tôi xem xem, đột nhiên cô khác thường như vậy, là do nguyên nhân gì?"
Gắt gao túm lấy cổ tay cô, kéo cô vào trong ngực mình, tay kia nắm lấy cằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-truoc-anh-that-la-nham-hiem/1491744/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.