Tình huống như thế, từ nhỏ đến lớn, đoán chừng đã xảy ra hơn một ngàn lần.
Phản ứng lớn nhất của Sở Trạm Đông, chính là không phản ứng.
Ngoảnh mặt làm ngơ, làm như không thấy, là thái độ bình thường!
Cho nên người biết nội tình, cười nhạo Hàn Tử Tây không phải chỉ có một người là Cơ Ngô Lê.
Bất quá hôm nay...
Sở Trạm Đông nhìn Cơ Ngô Lê một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng đem tầm mắt dừng ở giữa hai chân của hắn, đuôi mắt tà tà: "Buổi tối gặp 'muội muội' của cậu, cô ấy nói cậu mấy ngày rồi không có về nhà, nói tôi lúc nào nhìn thấy cậu thì chuyển hộ một câu! Cô ấy nói, ngày lý vạn gà, xem ra danh tiếng thật sự xứng với thực tại!"
Sắc mặt Cơ Ngô Lê trong nháy mắt liền chuyển âm u: "..."
Người biết rõ Cơ Ngô Lê, cũng biết hắn có hai cấm kỵ.
Một là tên!
Cơ Ngô Lê phát âm trùng với... gà vô lực!
Lệ rơi đầy mặt, hắn căn bản là tuyệt đối không hòa hợp cùng trăm hoa trong bụi được!
Quả thực đây chính là một loại vũ nhục đối với hắn!
Lúc trước đến chỗ mẹ hắn nghĩ muốn nói lớn?
Dù là báo ân, cũng không cần mang chủ ý đánh tới trên người hắn được không!
Hắn đến tột cùng có phải hay không là ruột thịt cùng bà a?
Đáng hận nhất chính là người kia với mẹ, địa vị đằng sau của ân nhân cứu mạng baba là họ Lê.
Hắn ta a, họ gì không phải, cần gì phải họ Lê!
Cha hắn họ Cơ, mẹ hắn họ Ngô, tên đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-truoc-anh-that-la-nham-hiem/1491741/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.