Nhiệt độ nóng hổi từ trên mu bàn tay truyền đến, trực tiếp làm nóng lên trái tim của Hàn Tử Tây, cô gần như hoảng hốt lắc mình né tránh, lại bị tiếng nói lạnh nhạt ngăn lại: "Đứng lại!"
Ngữ điệu không giận mà uy, Hàn Tử Tây giống như máy móc mà phải phục tùng mệnh lệnh.
Thân thể đứng yên tại chỗ, run như lá rụng trong gió rơi lả tả, đặc biệt là lúc hắn lần nữa đi tới, Hàn Tử Tây thật sự là ngay cả đứng cũng đứng không vững.
Sở Trạm Đông chạm lấy vai cô, ngón tay dài nõn nà lạilạnh buốt dao động trên đầu vai.
Thanh âm trầm thấp, phảng phất trôi đến không trung một khúc ca thần thánh: "Chạy cái gì? Cô còn có chỗ nào mà tôi chưa thấy qua ?"
Nói thì đúng như vậy, đúng là...
Hàn Tử Tây cố nén khó chịu trong cơ thể, tận lực làm cho mình phát ra âm thanh bình thường: "Thiếu gia, trên người tôi rất bẩn."
"A?" Sở Trạm Đông chuyển đến phần đầu vai, nâng lên lọn tóc dài còn đang ẩm ướt của cô: "Đã tắm qua rồi còn bẩn cái gì, ngoại trừ việc tôi phân phó côcòn làm gì khác sao?"
"..."
Hắn không có khả năng nghe không ra cô vừa rồi mới nói cái gì, còn hỏi như vậy, thật là khiến cô khó trả lời.
Hàn Tử Tây không có lên tiếng nữa.
Nói nhiều hơn nữa, cũng không thể thay đổi thái độ của hắn đối với bản thân, cần gì làm điều thừa, hơn nữa,côhiện tại cũng không còn nhiều tinh lực như vậy.
Cùng đấu với Mặc Thiên Kình chính là thủ hạ dưới trướng, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-truoc-anh-that-la-nham-hiem/1491739/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.