Một cái đầu nho nhỏ xông ra, là Xuân Mai.
Mũi Trần Khả Như chua xót, trong chốc lát không thể kiềm chế lại được. Trước ánh mắt thuần khiết của trẻ nhỏ lại có khuôn mặt xúc động trước nay chưa từng có, giọng nói cô mềm nhũn, khàn khàn nói: "Chị chỉ hơi nhớ mẹ thôi."
"Chị Khả Như, em cũng thế!"
Cánh tay ngắn ngủn của cô bé vòng ra ôm lấy eo của cô, Trần Khả Như không quen người khác tới gần nhưng lúc này lại không thể nhẫn tâm đẩy ra. Xuân Mai giống cô biết bao, bọn họ đều có tuổi thơ thiếu sót không đầy đủ.
Cô tự nói với mình rằng chỉ yếu đuối một lần này thôi, về sau sẽ luôn luôn kiên cường. Bản thân mình không kiên cường thì mềm yếu cho ai xem. Cô chậm rãi vòng tay ôm lại cô bé, cô nhắm hai mắt lại, một giọt lệ nhẹ nhàng rơi xuống trong gió.
Một tuần lễ sau, Xuân Mai xuất viện. Trần Khả Như đã đồng ý tham gia tiệc sinh nhật vào buổi tối của Xuân Mai. Cô và Vũ Tuyết Trang đều ở trong nhóm được mời, sau khi mỗi người chọn lựa quà thì đi tới quán rượu lớn Thịnh Đình của thành phố Đà Nẵng.
Đối mặt với kiến trúc hạng sang xa hoa trước mắt, Vũ Tuyết Trang nuốt nước miếng một cái: "Bác sĩ Như, à không chị Khả Như, em nói thật, có phải quà em tặng quá rẻ tiền hay không?"
Cô ấy vừa nói, vừa ghét bỏ mà nhìn chiếc hộp lớn được đóng gói tuyệt đẹp trong lòng mình, bên trong đựng một con búp bê mấy chục nghìn đồng.
"Của ít lòng nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-that-quyen-ru/1300759/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.