Edit: ღDuღ
La Kiến Lan và Triệu Tiểu Chiêu khó có thời gian tâm sự, sau đó cùng ngủ trên giường.
Sáng hôm sau, Triệu Vinh Quốc đón bà ngoại đến rồi.
"Bà ngoại!" Triệu Tiểu Chiêu nhìn bà ngoại xanh xao vàng vọt, thân hình gầy gọc, trên người mặc một cái áo vải xanh cũ kỹ, trong mắt lập tức đầy nước mắt.
Tóc bà đầy hoa râm, lưng bởi vì quanh năm làm việc nặng, lại khuyết thiếu chất vôi, còng xuống như một cái nồi đất. Triệu Tiểu Chiêu nhìn thấy vẻ mặt bà ngoại bất an đứng ở ngoài cửa, bước lên phía trước đỡ bà.
"Ây, Niếp Niếp(*) không cần đỡ, quần áo của bà bẩn, đừng làm dơ quần áo xinh đẹp của cháu." Bà ngoại mắt thấy tay của mình lưu lại một vệt màu đen nhạt trên quần áo của Triệu Tiểu Chiêu, trong lòng vô cùng sợ.
(*)(cách gọi thân mật)
"Bà ngoại, không có chuyện gì đâu, quần áo dơ có thể giặt lại mà." Triệu Tiểu Chiêu nghe bà ngoại hèn mọn nói, trong lòng co rút đau nhói.
"Để bà bỏ dép đã, Niếp Niếp, chờ một chút." Bà ngoại nhìn về phía Triệu Tiểu Chiêu cười cười, run rẩy ngồi xổm người xuống muốn bỏ dép lê. Triệu Tiểu Chiêu vội vàng đỡ bà ngoại ngồi trên ghế, tháo dép ra cho bà, sau đó tìm một đôi dép lê bông vải.
Nhưng bà ngoại lại kiên trì không chịu mang, bà sợ chân của bà làm dơ dép, cứ đi chân trần như vậy là tốt rồi.
Triệu Tiểu Chiêu không lay chuyển được bà ngoại, chỉ có thể xin giúp đỡ nhìn La Kiến Lan.
Hai mắt La Kiến Lan đỏ ửng, hiển nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-mang-theo-khong-gian-trung-sinh/756813/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.