Edit:Nửa Vời
Beta: Lily_Carlos
Triệu Tiểu Chiêu bị vẻ mặt của Ngô Du dọa sợ, cũng không hiểu vì sao đứa trẻ này lại cực đoan như vậy, cô chỉ khách sáo một chút, không muốn đồ của anh mà thôi mà sao anh lại cho cô cảm giác giống như cô đang vứt bỏ anh giữa đất tuyết mênh mông, cho nên anh tuyệt vọng gầm thét.
Triệu Tiểu Chiêu bận bịu chà xát da gà đang nổi lên, sau đó lại lắc đầu liên tục cô muốn vứt hết cái cảm giác này ra khỏi đầu. Cô nuốt nước miếng một cái, dè dặt liếc nhìn sắc mặt của anh sau đó cúi đầu xuống mở miệng:
“Ngô Du cậu đừng có quá đáng như vậy, cho dù tớ không muốn, cậu cũng có thể cho người nào đó, nếu như người đó còn không muốn, cho mèo nhỏ cún con cũng được mà! Lãng phí nhiều thức ăn thật đáng xấu hổ, chẳng lẽ câu chưa học câu 'Cày đồng đang buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày, ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần.(2)' sao? câu này nói lên là chúng ta phải yêu quý lương thực, hộp sữa bò còn cả khối bánh ngọt này nữa, có lẽ là tiền lương một ngày của một người đó! Làm sao cậu có thể nói sự tồn tại của nó không có ý nghĩa chứ?”
Triệu Tiểu Chiêu nhìn mặt đất bị làm cho bừa bãi kia thật là đau lòng nha, cô đau lòng nên không ngừng thao thao bất tuyệt giảng đạo cho hắn.
Đời trước Ngô Du làm việc vất vả ở tầng thấp nhất của xã hội, sau đó lại làm ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-mang-theo-khong-gian-trung-sinh/254846/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.