🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: Flanty
"Giày đã đưa ra thị trường." Tại phòng làm việc, Phương Hủy đang cầm Ipad ngồi bên cạnh Mộc Tiểu Nhã.
"Thế nào?" Mộc Tiểu Nhã hỏi. Nhóm giày đầu tiên mang nhãn hiệu của bọn họ được bán thông qua cửa hàng tiêu thụ của cậu Phương Hủy, nhưng giá cả lại cao hơn 50% so với các đôi giày khác trong cửa hàng, vì vậy mà đối với tình hình tiêu thụ giày, hai người cũng không đánh giá quá lạc quan.
"Chiều nay mới bày ra, kết quả còn phải xem ngày mai." Phương Hủy nói.
"Buổi tối và cuối tuần là thời điểm bán hàng tốt nhất, có hai ngày để biết giày của chúng ta có được hoan nghênh không." Mộc Tiểu Nhã nói.
"Đột nhiên tớ có chút lo lắng, làm sao bây giờ?" Phương Hủy nhíu mày.
"Không phải cậu nói với tớ là không kiếm ra tiền cũng được, chỉ cần không mệt sao, sao bây giờ lại lo lắng?" Mộc Tiểu Nhã bật cười.
"Kinh doanh làm gì có chuyện không muốn kiếm tiền mà chỉ muốn không mệt?" Phương Hủy tức giận.
"Được rồi, bây giờ ngồi đây muốn cũng vô dụng." Mộc Tiểu Nhã khép máy tính lại, xách túi đứng lên, "Tớ nghĩ không bằng chúng ta về nhà sớm, ngủ một giấc, chờ đến ngày hôm sau sẽ biết kết quả."
"Không phải chứ, bây giờ mới có mấy giờ mà cậu đã tan tầm rồi?" Phương Hủy nhìn đồng hồ, bây giờ còn chưa đến 5 giờ đâu.
"Hôm nay cũng không còn chuyện gì, hơn nữa tớ đã đồng ý với Tiểu Xuyên 6 giờ về nhà rồi, lần trước tớ về trễ hại anh ấy phải chờ, lần này tớ phải về trước chờ anh ấy." Mộc Tiểu Nhã nói.
"Anh chờ em em lại chờ anh, ấu trĩ." Là một người trưởng thành, Phương Hủy thật sự không tiếp thu được đứa bạn như trẻ con này, mỗi ngày đi học đều ước hẹn cùng nhau.
Mộc Tiểu Nhã cười cười không giải thích, hình thức ở chung của cô và Bạch Xuyên, thật sự là đơn giản đến ngây thơ. Nhưng việc ấu trĩ này đối với Bạch Xuyên mà nói, có thể lại là chuyện quan trọng nhất trong ngày. Mộc Tiểu Nhã không biết loại kiên nhẫn này của mình có thể liên tục kéo dài bao lâu, cũng không dám khẳng định mỗi lần mình đều có thể đáp ứng được với Bạch Xuyên, nhưng ít nhất hiện tại, cô nguyện ý phối hợp với hình thức ở chung ấu trĩ này của Bạch Xuyên.
"Đi đây." Tiêu sái phất tay, Mộc Tiểu Nhã đẩy cửa ra ngoài, lái xe về biệt thự trước nửa tiếng.
———
Tập đoàn Dật Phong.
Giữa buổi chiều, Bạch Tranh mới từ bên ngoài trở về, sau đó liền triệu tập tất cả những người đứng đầu của các phòng ban khác nhau mở cuộc họp, mãi cho đến khi tan tầm mới quay lại văn phòng của mình.
"Tổng giám đốc." Trợ lý Lữ Dương nhạy bén đưa lên một ly nước ấm.
Bạch Tranh uống một ngụm cho đỡ khát, sau đó nói: "Chốc nữa tan tầm, bố trí một tài xế đưa Tiểu Xuyên về."
"Dạ, tôi sẽ đi sắp xếp." Lữ Dương lập tức trả lời.
"Còn có, đem tư liệu trong hội nghị vừa rồi sắp xếp lại cho tốt, giúp tôi đặt một phần bữa tối." Trong khi nói chuyện, Bạch Tranh cởi áo vest trên người và treo nó lên một cái móc áo bên cạnh, xắn tay áo lên. Khi đang chuẩn bị tiếp tục làm việc, lại thấy trợ lý của mình vẫn còn đứng trước bàn làm việc không rời đi.
"Còn việc gì?" Bạch Tranh hỏi.
"Tổng giám đốc..." Lữ Dương chần chờ một chút, lấy ra một gói đồ vật màu đỏ từ trong túi, đặt lên bàn làm việc của Bạch Tranh.
"Đây là cái gì?" Bạch Tranh nhíu mày.
"Kẹo mừng." Lữ Dương trả lời.
Bạch Tranh sửng sốt một chút, kẹo mừng?
"Cậu kết hôn?" Bạch Tranh theo bản năng bắt đầu xem xét lịch làm việc kế tiếp, "Mấy hạng mục gần đây đều rất gấp, trò chơi VR[1] đời thứ năm cũng sẽ sớm được phát hành, trong khoảng thời gian này có thể sẽ không phê cho cậu nghỉ được. Thế này đi, tôi sẽ bảo bộ phận Tài vụ phát thêm bao lì xì cho cậu, xem như quà tân hôn. Chờ sau khi qua đợt này, tôi sẽ cho cậu thêm một món quà khác."
[1] VR còn có tên tiếng Anh là Virtual Reality, tạm dịch là thực tế ảo, hay thực tại ảo. Nó là thuật ngữ được sử dụng để miêu tả về một môi trường mô phỏng được tạo ra bằng máy tính hoặc các thiết bị chuyên dụng khác. Môi trường này hoàn toàn tách biệt với thực tế.
"... Tôi không kết hôn." Lữ Dương nói với vẻ mặt xấu hổ.
"Cậu không kết hôn, cậu không kết hôn thì đưa kẹo mừng cho tôi làm gì?" Bạch Tranh hết nói nổi.
"Đây là kẹo mừng Nhị thiếu cho tôi."
Tiểu Xuyên? Bạch Tranh sững người, nhìn gói kẹo lần nữa với ánh mắt khác.
"Nghe nói, hôm nay khi Nhị thiếu đến công ty có mang theo một túi lớn kẹo mừng, trước cửa còn phát một gói cho bảo vệ Tiểu Trần. Sau đó lại phát cho mọi người trong bộ phận Nghiên Phát. Thời điểm khi tôi đi đưa cơm trưa, Nhị thiếu cho tôi cái này." Là trợ lý của Bạch Tranh, Lữ Dương biết rất rõ ông chủ của mình vô cùng yêu quý cậu em trai này. Đừng nói tới hoàn thành hạng mục đầu tư 10 tỷ, cũng không thể làm Bạch Tranh cao hứng hơn với việc bệnh tự kỷ của Nhị thiếu có chút tiến triển tốt.
"Còn nữa... anh mở bên trong ra nhìn xem." Lữ Dương lại nhắc nhở.
Bạch Tranh nhìn Lữ Dương, đưa tay mở gói kẹo mừng, rút từ bên trong ra một tờ giấy ghi chú màu hồng nhạt. Sau đó nhìn chăm chú thật lâu, không nói gì.
Lữ Dương biết lúc này mình hẳn là nên đi rồi, vì thế anh ta định lấy gói kẹo thuộc về mình lại rồi ra ngoài sắp xếp tài xế cho Nhị thiếu, ai ngờ ngón tay anh ta chỉ vừa mới chạm tới đường viền gói kẹo đã bị Bạch Tranh một phen đè lại.
"Tổng giám đốc, đây là kẹo mừng Nhị thiếu cho tôi." Lữ Dương thấy tư thế bá đạo này của Bạch Tranh, lập tức có một loại dự cảm không tốt.
"Không phải cậu mang tới cho tôi sao?" Bạch Tranh hỏi.
"Tôi... Đó là..." Tôi chỉ mang tới đưa cho anh nhìn thôi...
Đối diện với tầm mắt lạnh như băng của Bạch Tranh, Lữ Dương thật sự không có đủ dũng khí nói ra câu kế tiếp.
Tuyệt vọng bỏ lại kẹo mừng, Lữ Dương ủ rũ ra khỏi văn phòng Bạch Tranh. Đóng cửa lại, anh ta mới dám nhỏ giọng lẩm bẩm: "Kẹo mừng của em trai cũng không có, còn muốn đoạt với tôi, tôi còn muốn lây được chút không khí vui mừng để năm nay tìm bạn gái đấy."
———
Thời gian đi làm mỗi ngày của Bạch Xuyên cực kỳ chuẩn xác, gần như đều là ở 8 giờ 50 thì vào văn phòng. Nhưng ngược lại, thời gian tan tầm của Bạch Xuyên lại không được chính xác như vậy. Bình thường, sau khi hoàn thành xong một công việc nào đó, đột nhiên ý thức được phải về nhà, lúc ấy anh mới từ trong văn phòng đi ra. Sau đó, nhân viên lễ tân của bộ phận Nghiên Phát – Tiểu Lệ sẽ gọi điện cho tài xế bảo họ chờ trước cửa công ty.
Vì vậy, thời gian tan tầm của Bạch Xuyên tuy không đều, nhưng cũng không quá muộn, Tiểu Lệ vẫn tổng kết ra được một khoảng thời gian nhất định, từ 6 giờ đến 7 rưỡi Bạch Xuyên sẽ đi ra khỏi văn phòng. Nhưng hôm nay, vừa mới 5 rưỡi, mặc kệ chương trình vẫn còn đang viết dở, Bạch Xuyên lập tức tắt máy tính, đứng dậy ra ngoài văn phòng.
"Nhị thiếu muốn tan tầm à?" Các lập trình viên thấy Bạch Xuyên bỗng nhiên ra khỏi văn phòng, lập tức lặng lẽ vào trong nhóm chat bàn luận.
"Không thể nào, chương trình cuối cùng mới viết được một nửa, Nhị thiếu có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, không viết xong sẽ không nghỉ việc đâu."
"Nhưng Nhị thiếu đã đi đến cửa thang máy rồi."
"Có lẽ là đi WC?" Đi qua thang máy là đến WC.
"Ngu ngốc, trong văn phòng Nhị thiếu có phòng vệ sinh."
Để khiến Bạch Xuyên cảm thấy thoải mái, Bạch Tranh đã chuẩn bị mọi thứ có thể sử dụng được trong văn phòng của Bạch Xuyên. Có thể nói, chỉ cần Bạch Xuyên không muốn thì không cần rời khỏi văn phòng một bước. Cho nên, dần dần mọi người trong bộ phận Nghiên Phát đều biết, một khi Bạch Xuyên ra khỏi văn phòng thì chắc chắn là chuẩn bị tan tầm về nhà.
Bạch Xuyên bước ra khỏi văn phòng lớn bên ngoài, rồi quay người đi về phía thang máy bên phải.
"Nhị... Nhị thiếu, anh muốn tan tầm sao?" Lễ tân Tiểu Lệ hỏi với vẻ không chắc chắn.
Bạch Xuyên không nói chuyện, ấn thang máy, sau khi thang máy đi lên, anh bước vào.
"Tiểu Lệ, Nhị thiếu về nhà à?" Dư Tiền nhô đầu ra hỏi.
"Tôi cũng không biết, Nhị thiếu không để ý đến tôi." Tiểu Lệ do dự một chút, những vẫn quyết định cầm lấy điện thoại thông báo cho tài xế dưới lầu, "Nhị thiếu vừa đi xuống."
"Xem ra là Nhị thiếu thật sự tan tầm." Dư Tiền quay đầu thông báo với mọi người.
"Là ai đã chữa khỏi bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế cho Nhị thiếu vậy?" Có người kêu lên một cách đau khổ. Sau khi Nhị thiếu quay lại sau một tháng nghỉ ngơi, bọn họ không dám hy vọng xa vời rằng Nhị thiếu sẽ làm việc nhiều hơn, nhưng tốt xấu gì cũng phải viết cho xong chương trình đã chứ.
"Không, tôi cảm thấy không phải chứng ám ảnh cưỡng chế đã được chữa khỏi, mà là trong hai mệnh lệnh đồng thời được đưa đến trung tâm điều khiển, Nhị thiếu sẽ ưu tiên chấp hành mệnh lệnh cấp cao hơn." Astro Boy bỗng nhiên đứng lên nói.
"Mệnh lệnh cấp cao hơn là gì?" Mọi người nghi hoặc.
"Vợ anh ấy gọi về nhà ăn cơm."
"..."
Bạch Xuyên dùng ba phút để đi từ văn phòng ra thang máy rồi xuống dưới lầu, lại dùng một phút để lên xe thắt dây an toàn. Anh đã tính qua, từ công ty về đến nhà chỉ mất hai mươi phút, trước 6 giờ anh có thể về đến nhà.
Sau khi tài xế lái xe, Bạch Xuyên vẫn luôn yên lặng ngồi phía sau tính toán thời gian. Anh tính giờ tan tầm, tính thời gian lên xuống thang máy, tính tốc độ xe, nhưng anh lại quên tính toán đến tình hình giao thông. Hoặc là nói, từ trước đến giờ Bạch Xuyên chưa từng chú ý đến tình hình giao thông lúc tan tầm.
5 rưỡi chiều là thời gian tan tầm của đại đa số công ty, đây là giờ cao điểm tắc nghẽn giao thông. Xe chạy ra ngoài chưa đến mười phút, tốc độ rõ ràng đã chậm hơn hẳn. Mãi cho đến 6 giờ, họ mới đi được hơn nửa quãng đường.
Tài xế phụ trách đưa Bạch Xuyên về nhà cũng không biết Bạch Xuyên có nhu cầu về trước 6 giờ. Sau khi thấy tắc đường, anh ta cho xe đi chậm lại, thong thả đi theo tốc độ của dòng xe trên đường, cho đến khi phía sau bỗng nhiên truyền đến một còi dị thường.
6 giờ!
Bạch Xuyên nhìn ra ngoài cửa xe, phát hiện mình không về nhà đúng giờ, anh đột nhiên nôn nóng, anh muốn về nhà, muốn về gặp Tiểu Nhã. Anh hoảng loạn duỗi tay mở cửa xe, cố gắng xuống xe để về nhà. Anh đẩy đẩy cửa, lại thấy cửa xe không nhúc nhích, sau đó anh lại mở thêm vài lần nhưng cũng không thể mở được.
Sao lại không mở được?
Sự lo lắng ngay lập tức bị phóng đại lên vô hạn, động tác mở cửa cũng càng thêm thô bạo, cuối cùng Bạch Xuyên dùng thân thể của mình đập vào cửa xe, cố gắng để phá cửa.
"Nhị thiếu, Nhị thiếu sao vậy, bây giờ không thể xuống xe." Tài xế mới vừa được phân công đưa Bạch Xuyên về nhà, nào đã thấy cảnh tượng thế này, lập tức thấy sợ hãi không biết nên làm thế nào cho phải.
"6 giờ, tôi phải về nhà. Tôi phải về nhà, 6 giờ." Bạch Xuyên vừa không ngừng lặp lại 6 giờ, phải về nhà, vừa dùng bả vai của mình đập vào cửa xe, phát ra những âm thanh trầm đục.
"Nhị thiếu, Nhị thiếu, đừng đập cửa." Tài xế bị dọa không nhẹ, nhưng ngoại trừ gọi anh ta cũng không biết làm gì.
"6 giờ, tôi phải về nhà." Bạch Xuyên vẫn không ngừng lặp lại những lời này, căn bản không nghe thấy bất cứ âm thanh nào bên ngoài.
"Nhị thiếu, Nhị thiếu!" Nếu cứ tiếp tục đập như vậy, Nhị thiếu nhất định sẽ bị thương. Tài xế cắn chặt răng, nhìn thấy có một chỗ trống, đỗ xe tới ven đường, sau đó tắt máy, cởi dây an toàn, bò ra phía sau ngăn cản Bạch Xuyên đang tự mình hại mình.
Tài xế ôm chặt eo Bạch Xuyên từ phía sau, ra sức kéo, nhưng không gian trong xe nhỏ hẹp, hơn nữa Bạch Xuyên lại đang phát bệnh nên sức lực vô cùng lớn, tài xế căn bản không kéo được Bạch Xuyên, chỉ có thể tận lực làm giảm độ va chạm. Trong quá trình đẩy kéo, thậm chí rất nhiều lần tài xế bị khuỷu tay của Bạch Xuyên đụng vào mặt, đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Khi tài xế đang tự hỏi không biết phải làm sao, Bạch Xuyên đang giãy giụa kịch liệt trong ngực lại bỗng nhiên bất động, anh không đập cửa xe nữa mà chậm rãi đưa tay vào túi áo, từ trong đó lấy ra một cái điện thoại đang nhấp nháy ánh đèn.
Có người gọi điện thoại cho Nhị thiếu? Nhưng tiếng chuông điện thoại này rất lạ, tích tích, nếu không chú ý sẽ không nghe thấy, cũng không hiểu sao Nhị thiếu đang phát bệnh lại có thể nghe được.
"Này, Tiểu Xuyên, tan tầm chưa? Khi nào về đến nhà?" Điện thoại vừa được kết nối, giọng Mộc Tiểu Nhã đã từ trong điện thoại truyền ra.
"6 giờ 10, 6 giờ 10, 6 giờ 10." Bạch Xuyên nhìn thấy thời gian trên điện thoại, cả người lại bắt đầu tiến vào trạng thái si ngốc.
"Này, này này, Tiểu Xuyên anh sao vậy?" Mộc Tiểu Nhã vừa nghe đã biết Bạch Xuyên không thích hợp, vội vàng hỏi.
"6 giờ 10, 6 giờ 10, 6 giờ 11, 6 giờ 11..." Thời gian cứ trôi qua từng phút từng giây, Bạch Xuyên lại càng thêm sốt ruột, khiến anh không thể tập trung lực chú ý để trả lời Mộc Tiểu Nhã.
Tài xế thấy Bạch Xuyên dường như không thể nói chuyện bình thường được nữa, chỉ có thể ấn mở loa ngoài nói với người bên đầu kia điện thoại: "Xin chào, tôi là tài xế đưa Nhị thiếu về nhà, Nhị thiếu giống như đang phát bệnh."
"Cái gì, sao lại thế?"
"Vừa rồi Nhị thiếu vẫn luôn la hét muốn xuống xe, sau đó còn lấy thân thể đập vào cửa, tôi thật vất vả mới ngăn lại được, bây giờ..." Tài xế nhìn thoáng qua Bạch Xuyên rồi nói, "Không đập cửa nữa nhưng trong miệng vẫn luôn nhắc đến 6 giờ 10, à, đúng rồi, vừa rồi anh ấy vẫn luôn nhắc mãi 6 giờ phải về nhà."
"Sư phó[2], anh họ gì?" Đại khái đoán được nguyên nhân, Mộc Tiểu Nhã đã bình tĩnh lại.
[2] Nguyên gốc là 师傅: sư phụ, thầy dạy, hay còn dùng để gọi lái xe, bác tài.
"Tôi họ Mã."
"Mã sư phó, phiền anh đưa điện thoại dán vào tai Tiểu Xuyên, đem âm lượng chỉnh lên lớn nhất." Mộc Tiểu Nhã chỉ đạo.
Tài xế làm theo, vừa mới điều chỉnh âm lượng điện thoại, anh ta liền nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của một cô gái nói với Bạch Xuyên: "Tiểu Xuyên, em đến đó đón anh, anh ở trên xe chờ em được không?"
Những lời này được lặp đi lặp lại 5 lần liên tiếp, Bạch Xuyên mới dần dần phục hồi tinh thần: "Em tới đón tôi?"
"Đúng vậy, em đang trên đường, anh ở trên xe chờ em một lát được không?"
"Được."
"Vậy anh đưa điện thoại cho tài xế bên cạnh, em có lời muốn nói với anh ta."
Bạch Xuyên ngơ ngác quay đầu, nhìn tài xế xa lạ bên cạnh, sau đó đưa điện thoại qua. Mã sư phó nhận lấy điện thoại, đặt ở bên tai: "Là tôi."
"Mã sư phó, phiền anh lấy điện thoại của Tiểu Xuyên phát định vị cho tôi. Trước khi tôi đến, anh hãy chú ý đến anh ấy, nhất định đừng cho anh ấy xuống xe, cũng đừng để anh ấy tự tổn thương mình, đã làm phiền anh rồi." Mộc Tiểu Nhã nói thành khẩn.
"Được!" Mã sư phó nào dám để Bạch Xuyên xuống xe, anh khoá cửa xe lại, sau đó cứ ngồi bên cạnh Bạch Xuyên trông anh. Đồng thời gọi điện thông báo đến công ty, Nhị thiếu là con trai của chủ tịch, nếu thật sự có chuyện gì, anh ta cũng không thể giải thích được.
Trong nháy mắt khi Lữ Dương nhận được điện thoại, mặt mũi sợ hãi đến trắng bệch, lập tức chạy vào văn phòng Tổng giám đốc: "Tổng giám đốc, Nhị thiếu trên đường về nhà đã phát bệnh."
"Cái gì?!"
———
Nơi đỗ xe của Bạch Xuyên thật ra rất gần biệt thự Bạch gia, cho nên Mộc Tiểu Nhã đến chỗ Bạch Xuyên sớm hơn Bạch Tranh, nhưng tình hình tắc nghẽn lúc này rất nghiêm trọng, mắt thấy mình cách Bạch Xuyên chỉ có gần 1000 m, xe lại bị chặn không thể di chuyển.
"Chú Lý, tôi chạy đi trước, tí nữa chú chạy xe đến đó." Mộc Tiểu Nhã sốt ruột đẩy cửa xe, chú Lý còn chưa kịp phản ứng lại đã chạy ra ngoài.
Mộc Tiểu Nhã chạy vội giữa dòng xe cộ, cảm thấy tốc độ chưa đủ nhanh, Mộc Tiểu Nhã dứt khoát cởi luôn đôi giày cao gót, xách trên tay. Sau khi chạy được khoảng 10 phút, cuối cùng Mộc Tiểu Nhã cũng nhìn thấy xe Bạch Xuyên.
Cô chạy tới, dán mắt nhìn vào cửa kính phía sau, thấy Bạch Xuyên bên trong.
Bạch Xuyên đang ngồi nghiêm chỉnh, trong tay cầm điện thoại, miệng lẩm bẩm không biết đang nói gì.
Nhìn thấy Bạch Xuyên không sao, Mộc Tiểu Nhã lập tức thở dài nhẹ nhõm, cô cúi người xuống, nhẹ nhàng gõ hai cái lên cửa kính rồi mới gọi Bạch Xuyên: "Tiểu Xuyên."
Nghe được âm thanh quen thuộc, Bạch Xuyên quay đầu, thấy Mộc Tiểu Nhã ngoài cửa sổ, lập sáng mắt lên, kích động muốn mở cửa xuống xe.
Lúc này tài xế lúc cũng không ngăn cản, anh ta mở khoá xe để Bạch Xuyên dễ dàng mở cửa.
"Tiểu Nhã." Bạch Xuyên vội vội vàng vàng chui ra khỏi xe, nắm lấy cánh tay Mộc Tiểu Nhã. Mộc Tiểu Nhã bị anh đụng làm cho lảo đảo, người lui về phía sau hai bước, giày cao gót trong tay cũng rớt xuống.
"Em đây." Mộc Tiểu Nhã mặc kệ giày của mình, cẩn thận quan sát sắc mặt Bạch Xuyên. Còn tốt, thoạt nhìn không quá nghiêm trọng.
"Tiểu Nhã, Tiểu Nhã, Tiểu Nhã..." Bạch Xuyên không ngừng gọi, Mộc Tiểu Nhã cũng để mặc cho anh gọi, anh gọi một tiếng, Mộc Tiểu Nhã liền đáp lại một tiếng, cứ như vậy cho đến khi Bạch Xuyên bình tĩnh lại.
"6 giờ, tôi không về nhà." Giọng nói của anh tràn đầy ủy khuất, anh đã đáp ứng với Tiểu Nhã 6 giờ phải về nhà, bây giờ đã 6 giờ 46 phút rồi, anh vẫn chưa về tới nhà.
Quả nhiên là do không về nhà đúng giờ nên mới phát bệnh?
"Không sao." Mộc Tiểu Nhã nhẹ giọng trấn an, "Không phải em đã đến đưa anh về nhà rồi sao?"
"Tôi về muộn, không về đúng giờ. 6 giờ phải về nhà."
"Tuần trước em cũng về trễ mà, không phải cũng bởi vì kẹt xe nên về muộn sao, lúc đó anh còn chờ em." Mộc Tiểu Nhã nói.
"Tôi không muốn em chờ tôi, khi chờ đợi, thời gian trôi qua rất chậm." Bạch Xuyên không thích cảm giác thời gian chậm chạp trôi qua đó.
Vậy nên trước đây khi chờ em, anh vẫn luôn cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm sao?
"... Em không chờ anh mà, không phải em đi tìm anh đó sao." Mộc Tiểu Nhã bỗng có chút muốn khóc.
Bạch Xuyên suy tư một lát, cảm thấy dường như Mộc Tiểu Nhã giải thích rất có lý.
Đúng vậy, Tiểu Nhã không chờ mình, cô ấy chạy tới tìm mình. Nhận thức này làm Bạch Xuyên có chút cao hứng, anh không nhịn được mà bật cười.
"Giày." Cười xong, Bạch Xuyên chú ý đến giày bên chân Mộc Tiểu Nhã. Anh cong lưng, giúp Mộc Tiểu Nhã đặt giày thẳng lại, sau đó để xuống bên chân Mộc Tiểu Nhã.
Mộc Tiểu Nhã nhấc chân đi giày vào.
"Tiểu Xuyên, chúng ta về nhà." Mộc Tiểu Nhã kéo Bạch Xuyên đã khôi phục như bình thường ngồi vào trong xe.
Đường vẫn kẹt cứng, từng tiếng còi hết đợt này đến đợt khác vang lên khiến người ta đau đầu, tài xế lái xe vào làn đường có vẻ chậm chạp hơn. Nhưng Bạch Xuyên ngồi phía sau lại không có một chút nào không kiên nhẫn. Mã sư phó nhìn về phía sau qua gương chiếu hậu, Nhị thiếu nhà họ lúc nắm tay cô gái kia, trong mắt là ánh sáng lấp lánh, thoạt nhìn tâm tình rất tốt.
Chắc đây là vợ Nhị thiếu, nghe bộ phận bảo an nói, hôm nay ở công ty Nhị thiếu còn phát kẹo mừng.
———
Cách xe của họ hơn mười mét, Bạch Tranh đứng im nhìn theo xe Bạch Xuyên rời đi, mãi cho đến khi Lữ Dương lái xe đuổi đến đây.
"Tổng giám đốc, Nhị thiếu đâu?" Lữ Dương thấy Bạch Tranh, người vừa rồi còn xuống xe chạy đi tìm Nhị thiếu, giờ lại đang đứng ngây ngốc ở ven đường, kỳ quái hỏi.
"Về nhà." Bạch Tranh nhớ tới tờ giấy ghi chú kẹo mừng kia, nhớ tới vừa rồi Mộc Tiểu Nhã đi chân trần chạy vội trong dòng xe cộ. Cuối cùng, anh ta dường như cũng có thể thuyết phục được chính mình, người phụ nữ này, đối với em trai anh ta, là thật lòng.
"Về công ty." Bạch Tranh ngồi lại vào xe.
"A?" Lữ Dương kinh ngạc không thôi, Nhị thiếu phát bệnh, người cuồng em trai này lại không đến đó nhìn, lại còn có tâm tình quay về công ty?
———
Lời của editor: Vì đến đây Bạch Tranh mới thực sự chấp nhận Mộc Tiểu Nhã nên mình sẽ đổi xưng hô của Bạch Tranh với Tiểu Nhã từ tôi-cô sang anh-em từ những chương sau nhé!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.