Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh có chút thẫn thờ, cô hoàn toàn không ngờ tới Gavin sẽ có chủ ý này, có điều, cô nhanh chóng từ chối: “Không được đâu, tôi không có kinh nghiệm, không thể đảm nhiệm được.” Gavin suy nghĩ một lúc, sau đó anh ấy nói: “Vậy ký hợp đồng tác giả với tạp chí thì sao?” Gavin lo lắng Nguyễn Khánh Linh lại từ chối lần nữa nên khi cô còn chưa kịp mở miệng anh ấy đã vội nói: “Ký hợp đồng tác chắc chắn là cô có kinh nghiệm, dù sao thì trước kia cô từng viết không ít bài cho tạp chí, thành tích cũng không tệ.” Tuy nói như vậy nhưng Nguyễn Khánh Linh theo bản năng vẫn muốn từ chối, không phải cô cố tình ra vẻ, mà là cô cảm thấy nếu như đồng ý thì không hợp phép tắc cho lắm. Chẳng qua, điều bất đồng chính là, việc này toàn có lợi cho cô, bởi vì ông chủ của tạp chí là bạn học của cô. Nguyễn Khánh linh nhìn ánh mắt tràn đầy hy vọng của Gavin, cô có chút xấu hổ nói: “Gavin, tôi hiểu ý tốt của anh, tôi biết anh muốn giúp tôi, nhưng mà tôi… không muốn dựa vào quan hệ để có được công việc này.” Nếu như muốn dựa vào quan hệ, cô hoàn toàn có thể tìm Phạm Nhật Minh, nhưng cô không làm vậy, cho nên với Gavin, cô cũng sẽ không phá vỡ nguyên tắc của chính mình. Có vẻ như Gavin không ngờ cô lại từ chối. Anh ấy ngạc nhiên hỏi: “Thế nhưng, hôm nay cô tới chẳng phải vì muốn phỏng vấn công việc này sao? Tôi mời cô cũng không hẳn vì chúng ta là bạn học, bởi vì tôi tin tưởng cô chắc chắn sẽ làm được.” Nguyễn Khánh Linh lắc đầu: “Gavin, anh không cần khuyên tôi, cho dù tôi có thể đảm nhiệm, nhưng công việc này, chỉ cần là anh cho tôi thì tôi sẽ cảm thấy rất thẹn với lòng mình, anh có thể hiểu được không?” Cô nói dứt lời, đối phương trầm mặc một lúc, không trả lời cô, đôi lông mày của anh ấy khẽ nhíu lại, tựa hồ đang tự hỏi chính mình. Trong lòng Nguyễn Khánh Linh thầm than thở một tiếng, quả thật, đối với những người đàn ông giàu có từ nhỏ đã thuận buồm xuôi gió như Gavin, sẽ khó mà hiểu được tâm trạng của cô, luôn mong muốn công bằng bình đẳng, dựa vào năng lực của chính mình mà tìm được công việc. “Tóm lại, hôm nay cảm ơn anh.” Nguyễn Khánh Linh cầm lấy túi xách, đứng lên, cô nói: “Tôi còn có chuyện, tôi xin phép đi trước.” “Tôi tiễn cô.” Gavin theo bản năng đứng dậy, muốn tiễn cô. Nguyễn Khánh Linh cười nói: “Không cần đâu, tôi muốn đi một mình.” Nói rồi, cô rời khỏi quán cà phê. Mà Gavin lúc này vẫn đang đắm chìm trong nụ cười của cô, thật lâu cũng không thể quên được, có vẻ như từ lúc anh ấy quen cô, thời gian lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cô nở một nụ cười chân thành, tươi rói với anh ấy như thế. Người đàn ông lại ngồi xuống, ngón tay vô thức gõ trên mặt bàn, tạo nên những âm thanh có chút nặng nề. Đáy mắt anh ấy sâu thẳm ẩn trên khuôn mặt tuấn tú đĩnh đạc. Nguyễn Khánh Linh, không hổ là cô gái mà Gavin coi trọng, đúng là xinh đẹp khiến người ta sợ hãi. Bởi vậy, Gavin càng thêm chắc chắn, nhất định sẽ theo đuổi bằng được Nguyễn Khánh Linh. Sau khi Nguyễn Khánh Linh tạm biệt Gavin, cô một mình dạo bước trên đường, lúc này còn chưa tới giờ ăn cơm, nhưng vì thời tiết chuyển lạnh nên trời tối nhanh hơn bình thường. Cô túm chặt áo khoác, hơi khịt khịt mũi, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác chua xót. Không chỉ vì chuyện với tên đầu trọc mà còn vì nhiều chuyện khác, từ công việc đến cuộc sống… Tất cả đều khiến lòng cô lo lắng không yên. Nguyễn Khánh Linh chậm rãi bước đi trên phố, chính cô cũng không biết mình đang đi đâu nữa. Bất tri bất giác cô đã đi tới trước tòa nhà Tập đoàn Phạm Thị, cô ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao chọc trời, trong đầu vô thức bỗng hiện lên hình ảnh Phạm Nhật Minh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]