Được sự đồng ý của Phạm Nhật Minh, Hà Thanh càng ngày càng trở nên kích động.
Dạo gần đây, ngày nào cô ta cũng bị mẹ ép buộc xem mắt với người đàn ông đáng ghét đó. Kết quả là đến bây giờ cô ta chỉ cần nhìn thấy một người đàn ông tầm tuổi đó là không khỏi nghĩ đến cái đụng chạm và nụ hôn kinh hãi của ông ta.
Cứ nghĩ đến đó, dạ dày của Hà Thanh lại cồn cào. Cô ta vội vã ngăn bản thân mình không tiếp tục nghĩ nữa.
Sau khi Phạm Nhật Minh nhận điện thoại, anh nhìn Nguyễn Khánh Linh, phát hiện ra cô đang nhắm mắt, hình như là đã ngủ rồi.
Có lẽ là do lúc nãy cô đã uống thuốc nên dễ ngủ hơn.
Anh nhẹ nhàng đi đến, đắp chăn lại cho cô, sau đó mới quay người rời đi.
Sáng hôm sau, sau khi Nguyễn Khánh Linh tỉnh dậy rửa mặt thì nghe thấy có người gõ cửa phòng mình.
Cô vội vàng chạy ra mở cửa, kết quả là nhìn thấy một vị khách bất ngờ.
"Cô Linh, cô còn nhớ tôi không?"
Hà Thanh cười dịu dàng, sau đó giơ hộp quà trên tay ra: "Tôi đã nghe về chuyện của cô, đặc biệt đến đây để thăm cô. Cô không sao chứ?"
Lúc đầu Nguyễn Khánh Linh còn hơi lờ mờ, hơn nữa còn cảm thấy rất kỳ quái.
Cô và Hà Thanh có thân với nhau đâu? Quan hệ của hai người có tốt đến mức cô ta phải bay qua để thăm cô không?
Thế nhưng Nguyễn Khánh Linh vẫn để cô ta vào.
Nguyễn Khánh Linh nằm lại lên giường, lúc này cô mới trả lời Hà Thanh:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-tong-tai-phuc-hac/1663040/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.