“Anh không phải nói...”
“Tút tút tút”
Nguyễn Khánh Linh còn chưa nói xong, đầu điện thoại bên kia đã cúp máy.
Cô ngẩng đầu nhìn Phạm Nhật Minh với vẻ mặt phức tạp: “Làm sao đây? Hắn ta lúc đầu nói là năm triệu, nhưng bây giờ đã tăng lên ba mươi triệu.”
“Ba mươi triệu?”
Đặng Phượng nghe thấy con số này suýt nữa đứng không vững.
Ba mươi triệu bảng Anh nếu quy ra tiền Việt Nam ước khoảng khoảng tám mươi tám tỷ đồng làm tròn thành chín mươi tỷ.
Bọn bắt cóc kia thực sự mất trí rồi!
Bây giờ cho dù là tập đoàn nhà họ Nguyễn lập tức lấy ra chín mươi tỷ cũng không phải là một việc dễ dàng.
“Ba mươi triệu bảng, đây không phải là một số tiền nhỏ.”
Nguyễn Mạnh Cường cũng có chút suy sụp. Ông thì thào lẩm bẩm, ánh mắt mang theo chút tuyệtvọng.
Phạm Nhật Minh thấy vậy vẫn không hề lên tiếng. Cùng lúc đó anh nắm lấy tay kia của Nguyễn Khánh Linh, hơi dùng một chút lực ra hiệu cho cô không nên chen vào.
Sau khi Nguyễn Khánh Linh nhận được ý ra hiệu của anh thì thu lại lời muốn
nói, ngậm chặt miệng không hề lên tiếng.
Nguyễn Mạnh Cường cùng Đặng Phượng vốn cho rằng Phạm Nhật Minh ít nhiều sẽ lấy ra chút tiền. Nhưng ai biết sau khi cúp điện thoại hai người kia lại không có dấu hiệu gì. Cuối cùng bọn họ không có thời gian, cũng không tiện đợi thêm, đành phải đứng dậy xin rời đi.
Sau khi hai người rời đi, Phạm Nhật Minh nhìn về phía Nguyễn Khánh Linh và hỏi cô: “Em vừa nãy muốn nói gì?”
“Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-tong-tai-phuc-hac/1663033/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.