Nhìn bộ dáng ở nhà của anh ấy, tôi âm thầm hít sâu một cái, không để mình khóc. Tổ Hàng, người đàn ông này nguyện ý vì tôi ở nhà nấu cơm là cuộc đời này của tôi cũng đã đáng giá. Nếu nói Minh hôn chỉ có một con đường là chết, như vậy tôi sẽ nguyện ý tự sát vì Tổ Hàng, cùng anh ấy ở bên nhau.
***
Một tuần sau, Sầm Hằng thật sự được điều động làm công việc mới, quản lý hồ sơ cho đội hình sự. Tuy rằng vị trí này cũng thường do cảnh sát nữ làm nhưng tốt xấu gì cũng vẫn được coi là thăng chức. Trong lúc nhất thời, anh ta cũng bận rộn hơn. Làm thủ tục điều động công việc, mời đồng nghiệp ăn cơm, tới nhà mẹ vợ báo tin vui, rồi sau đó sửa sang nhà anh ta một chút, chuẩn bị kết hôn.
Tổ Hàng cũng bận rộn hơn. Tôi chỉ biết có đôi khi anh ấy đi ra ngoài một mình, có đôi khi là đi cùng Linh Tử, còn cụ thể bận việc gì thì anh ấy cũng không nói cho tôi, chỉ nói đi kiếm tiền nuôi gia đình.
Còn tôi cũng bận rộn hơn. Vội vàng đọc sách dạy nuôi con, vội vàng cùng chị Kim Tử mua đồ cho trẻ em. Còn cả vội vàng đi tìm hiểu chuyện báu vật thời Mãn Thanh kia.
Tuy rằng tôi cũng tìm được một ít truyền thuyết, thậm chí là tiểu thuyết, nhưng tổng kết lại thì cũng không khác gì nhiều những gì Tổ Hàng nói. Lúc đó Sầm gia là thế gia phong thủy nên tham gia hoạt động này. Nhưng đã lâu như vậy, từng năm từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-quy/1734931/chuong-247.html