Lòng tôi đầy hỗn loạn, ngay cả Đàm Thiến bảo tôi ăn chút gì đó tôi cũng không nghe được, cả khi âm thanh từ bên ngoài từ khi nào yên ắng tôi cũng không chú ý.
Đến khi Tổ Hàng tới gọi tôi đi ăn cơm thì tôi mới tỉnh lại, nhìn thời gian trên đồng hồ, đã hơn hai giờ chiều.
Đi theo Tổ Hàng ra khỏi tòa nhà mới nhận ra hiện trường bên ngoài đã được dọn dẹp. Người của công ty chúng tôi đã bắt đầu tháo dỡ sân khấu.
Nói một tiếng với anh Đàm, anh Đàm thấy Tiểu Mạc đứng bên cạnh tôi liền nói được, bảo tôi đi theo bọn họ ăn cơm đi. Dù sao những việc còn lại cũng không phải việc của tôi.
Bữa cơm này ăn ở nhà Tiểu Mạc, ở gần đây nhà anh ta có mở một nhà hàng. Nhà hàng đó vốn dĩ là của nhà bọn họ cho nên rất nhanh đồ ăn đã được chuẩn bị.
Đồ ăn vừa đưa lên, Tổ Hàng nói nhỏ: “Em chỉ cần lo cho em thôi, không cần để ý tới người khác.”
Sau khi ngồi vào bàn tôi mới phát hiện bữa cơm này cũng không chỉ có những người quen thuộc là Linh Tử và Tiểu Mạc, còn có vài người chưa từng gặp, hẳn là người trong gia đình Tiểu Mạc. Hẳn phòng này dành cho những lãnh đạo ăn cơm cùng nhau. Một bàn trong thoáng chốc đã đầy chỗ.
Giám đốc công ty, hẳn là anh trai Tiểu Mạc cũng nói: “Cô cứ việc ăn đi, không cần để ý tới chúng tôi.”
Tôi mỉm cười, gật đầu trả lời rồi ăn. Một ngày trôi qua như vậy quả thật rất đói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-quy/1734916/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.