Tới gõ cửa là Tiểu Mạc. Tiểu Mạc xuất hiện khiến mấy tiểu thư lễ tân có chút thất thố. Có lẽ bọn họ thích anh chàng phú nhị đại này. Có điều Tiểu Mạc lại đem một ly giấy đưa tới trước mặt tôi, nói: “Chồng cô bảo tôi mang tới. Ngàn vạn không được để bị mệt bị đói. Xong việc chưa?”
Tôi gật đầu. Còn may, anh ta nói rõ là chồng tôi bảo anh ta đưa tới. Nếu nói là chính anh ta đưa tới thì có lẽ tôi bị những cô gái này hận chết.
Tôi đẩy Tiểu Mạc ra khỏi phong, kéo ống tay áo anh ta, dẫn anh ta vào chỗ rẽ. Nhìn xung quanh không có ai chú ý tới tôi, tôi mới nói: “Vừa rồi tôi nhìn thấy Kiệt Tư. Không phải nói anh ta đã được siêu độ sao, sao lại còn ở chỗ này, còn có thể nhìn thấy anh ta?”
Tiểu Mạc nhíu nhíu mi: “Hôm đó vội đuổi theo xe, tôi, Linh Tử và cả chồng cô đều đi. Cũng đã gọi điện thoại bảo chị Kim Tử tới xử lý, nhưng khi chị Kim Tử chạy tới bên kia thì Kiệt Tư đã không còn nữa. Búp bê vải kia cũng không thấy. Nếu ai chạm phải búp bê vải kia thì sẽ trở thành người tiếp theo bị sát hại. Búp bê đã bị phá hủy, anh ta xuất hiện gần đây hẳn gần đây có người chạm từng chạm vào con búp bê kia.”
“Không phải là Đàm Thiến chứ?” Tôi sắp phát khóc. Trước kia là nhằm vào người thuần âm thuần dương mệnh, hiện lại chuyện này lại như tra tấn tôi. Tôi nhanh chóng chạy lại vào phòng tìm Đàm Thiến.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-quy/1734913/chuong-237-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.