Khi chúng tôi về đến nhà đã là hơn 7 giờ gần 8 giờ.
Trước bàn cơm, Sầm Hằng dùng một tay ăn cơm, cùng ngồi bên bàn còn có Tiểu Mạc và Linh Tử. Cũng may hôm nay Tổ Hàng đã gọi điện thoại cho Sầm Hằng, bảo anh ta làm thêm cơm, không thì sẽ không đủ cho hai bọn họ.
Thấy chúng tôi quay về, Linh Tử nói: “Sao hai người chậm như vậy? Dù xe không tốt bằng xe của chúng tôi, chạy không nhanh được như vậy thì cũng không chậm thế chứ?”
Tiểu Mạc đá chân Linh Tử dưới gầm bàn: “Khi hồn bay phách lạc như vậy phải để cho vợ chồng son người ta thời gian để bình tĩnh lại chứ.”
Linh Tử gật đầu: “Cũng phải. Có điều Tổ Hàng à, hôm nay nhận được điện thoại của anh là tôi và Tiểu Mạc chạy qua ngay. Vì giúp anh chặn xe giấy, anh ấy đã chạy tới 120 kilomet, lại còn ở trong nội thành. Đã chạy qua hai cái đèn đỏ, ba trạm bắn tốc độ. Chuyện này, tiền phạt gì đó anh nhớ hỗ trợ chi trả một chút. Còn cả việc trừ điểm kia, mọi người có bằng lái thì chia sẻ một chút, đừng để bằng lái bị thu lại và hủy kết quả thi lấy bằng là được.”
Sầm Hằng nghe thấy lập tức hỏi: “Các anh đã làm gì?” Là đàn ông, anh ta lúc này còn bị bệnh tật, chỉ có thể ở nhà nấu cơm, có lẽ trong lòng anh ta cũng không chịu nổi.
Linh tử khoa chân múa tay sinh động như thật, thêm mắm dặm muối để kể. Tôi yên lặng ăn cơm, sau đó yên lặng quay về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-quy/1734909/chuong-235-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.