Ở nơi là Sầm Gia thôn cũ, một người đàn ông đang than khóc gọi Sầm Mai trước một ngôi mộ đã cũ, loại bi ai này cũng không phải có thể giả vờ. Ở trong lòng tôi đã sớm đoán được Sầm Tổ Trạch yêu Sầm Mai, vẫn luôn yêu, dù chênh lệch giữa bọn họ là hơn mười tuổi. Nhưng nhiều năm như vậy hắn vẫn luôn nhớ tới Sầm Mai, hẳn tình yêu này đã hòa vào sinh mệnh của hắn.
“Đúng vậy, chính bởi vì hắn để ý cho nên mới không muốn để Sầm Mai ở lại thế gian này. Ở lại thế gian này, đối với Sầm Mai mà nói, mỗi một phút giây đồng hồ đều là thống khổ.
Nghe những lời này của Tổ Hàng, tôi có chút kinh ngạc. Mỗi một phút giây đồng hồ đều là thống khổ? Như vậy với Tổ Hàng thì sao? Cảnh ngộ của anh ấy với Sầm Mai không khác nhiều lắm. Thế giới này đối với anh ấy mà nói cũng là mỗi phút đồng hồ đều là thống khổ sao?
“Tổ Hàng!” Tôi khẽ gọi.
Có lẽ Tổ Hàng cũng nhận ra những lời mình vừa nói có chỗ không ổn, đưa một tay tới xoa đầu tôi: “Không sao đâu.”
Khi chúng tôi về nhà, Sầm Hằng đã ngồi ở cửa nhà chúng tôi. Thấy chúng tôi về, anh ta từ trên mặt đất đứng lên, nói: “Ông bà à, sao cháu không gọi điện thoại cho ông bà được.”
Tôi trừng mắt nhìn anh ta: “Cứ gọi bậy bạ thế tôi sẽ không cho anh ở đây nữa.”
“Này, đừng nhỏ mọn như vậy chứ. Tôi mới xuất viện chưa được mấy ngày, phải thông cảm cho tôi một chút.” Sầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-quy/1734884/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.