Tôi thật sự muốn cười một chút để thay đổi bầu không khí, nhưng nụ cười của tôi đã méo xệch.
Xe tới cổng tiểu khu chúng tôi, tôi không để anh ta đưa vào mà bảo anh ta về trước. Sự bất an trong lòng ngày càng lớn, cảm thấy sẽ xảy ra chuyện.
Chu Gia Vĩ đánh xe đi ra đường cái rời đi. Tôi đứng ở cổng tiểu khu nhìn theo anh ta, thở dài một cái. Hôm nay là làm sao vậy, những việc thế này đều chất thành đống.
Đột nhiên tôi kinh sợ, vội vàng lấy điện thoại ra tìm số điện thoại của Chu Gia Vĩ, bởi vì tôi thấy được cốp xe sau của anh ta có kẹp một sợi chỉ đỏ, mà trên sợi chỉ kia vẫn buộc vào con búp bê anh ta đã cán qua. Con búp bê kia vẫn lăn lóc theo sau chiếc xe.
Tay cầm điện thoại của tôi run rẩy. Tôi không lưu lại số điện thoại của anh ta, hiện tại muốn tìm thì rất khó khăn, chỉ có thể đoán số trong lịch sử cuộc gọi.
Con búp bê kia rất rõ ràng anh ta đã ném đi, sao lại còn kẹp ở cốp sau xe? Chuyện tà môn đã rất nhiều, sao lại còn xảy ra chuyện này?
Sau khi xe đi khuất, tôi gọi điện thoại cho anh ta.
Điện thoại có người nghe, Chu Gia Vĩ nói: “Vương Khả Nhân, nhanh vậy đã cần anh giúp sao? Em quên chìa khóa không vào nhà được à?”
Anh ta vẫn nói nhưng tôi đã hét vào điện thoại: “Lập tức dừng xe, sau đó xuống xe ngay! Anh đang gặp nguy hiểm!”
Trực giác nói cho tôi con búp bê kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-quy/1734870/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.