Quay về phòng, mặt tôi trầm xuống: “Sau này đừng để em không biết chút tin tức nào về anh như thế. Ít nhất cũng nên nói với em một tiếng. Một cuộc điện thoại hay một tin nhắn trên giấy cũng được. Em cũng thấy lo lắng mà!”
Tổ Hàng không hề nề phiền khi thấy tôi tức giận, ngược lại còn duỗi tay ôm lấy tối: “Biết em sẽ lo lắng nên mới không nói cho em. Giống như lần trước, em vừa biết tin đã một mình chạy tới, sẽ có nhiều nguy hiểm, sẽ khiến anh cũng lo lắng.” “Lần đó… lần đó… Em đảm bảo về sau sẽ không như vậy nữa. Em chỉ muốn biết anh ở đâu, đang làm gì. Em… em sẽ không quấy rầy anh. Em sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ. Em biết em không có khả năng như chị Kim Tử để cùng ở bên mọi người, nhưng ít nhất cho em biết anh ở đâu đi.”
“Được, về sau anh sẽ nói cho em.” Anh ấy cười, lấy trán tì vào trán tôi. Tôi nhắm hai mắt lại, cảm nhận được trán anh ấy mát lạnh, thật thoải mái. Hoặc là do trán tôi hơi nóng.
Khi tôi lần nữa mở mắt ra, tôi kinh ngạc, vội vàng đẩy anh ấy ra. Nâng đầu anh ấy lên, nhìn trên cổ anh ấy có một vết hằn. Rất nhỏ, nhưng rất rõ ràng. Đó là do… chỉ đỏ thít vào.
“Cái này…”
“Không sao đâu, thân thể Khúc Thiên bị thít chặt. Anh không sao cả. Chỉ qua mấy ngày là dấu vết sẽ biến mất.”
“Thật sự rất nguy hiểm sao? Giống như Linh Tử nói…”
“Em đừng lo, do lần này Kim Tử không đi khiến có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-quy/1734865/chuong-213-2.html