Trên đường về tôi vẫn nghĩ miên man. Nghĩ đến nhiều nhất là Sầm Mai. Số lần tôi gặp cô ta không nhiều lắm, nhưng mỗi lần đều là khắc cốt ghi tâm. Cô ấy cho tôi quá nhiều kinh sợ. Nghĩ nhiều đến cả chuyện Sầm Mai cắn vào tay Tổ Hàng. Hẳn chỉ có những đôi tình nhân giận dỗi mới có hành động này.
Sầm Mai yêu Tổ Hàng, tôi biết, nhưng Tổ Hàng thì sao? Anh ấy không phải cũng ăn trái tim Sầm Mai sao? Vậy thì là anh ấy yêu hay không yêu?
Tôi thở dài một cái, thật không biết Tổ Hàng còn có bao nhiêu bí mật chưa nói với tôi. Tôi không hy vọng hão huyền rằng anh ấy sẽ nói tất cả cho tôi nhưng tôi cũng muốn anh ấy nói cho tôi nhiều một chút.
Về đến nhà, khi Tổ Hàng còn đang tắm rửa thì tôi đã châm một nén hương trước, cắm lên quả táo, đặt ở ban công, ngắm bầu trời đầy sao.
Thành phố nhỏ này của chúng tôi có một điều hay ho, chỉ cần trời nắng là bầu trời trong xanh, chỉ cần không mưa thì buổi tối sẽ nhìn thấy sao.
Hôm nay được biết rất nhiều chuyện, hơn nữa đó đều là những chuyện trước đây tôi không nghiêm túc nghĩ tới. Tôi cần một chút thời gian để tiêu hóa chúng.
Tổ Hàng đi tới, rót cho tôi một ly nước lạnh: “Uống nước đi, ăn lẩu dễ bị nóng, uống nhiều nước một chút sẽ tốt.”
Tôi nhận lấy cốc nước, nhìn bầu trời đầy sao, không nói gì.
“Sao lại không nói gì? Trước đây em rất thích nói kia mà?”
“Không có gì, chỉ trong lòng hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-quy/1734859/chuong-210-2.html