“Này, nói một chút đi. Chúng ta tốt xấu gì cũng xem như là bạn bè.”
Tôi cúi đầu, mới nói nhỏ: “Mai.”
Chỉ một từ thôi nhưng hẳn anh ta nghe cũng hiểu. Lúc trước anh ta cũng vì sợ Sầm Mai trả thù mà đến ở cùng chúng tôi.
Quả nhiên Sầm Hằng ngây ngẩn cả người, đôi đũa cầm trong tay cũng rơi xuống mặt bàn.
Tiếng động khiến cho cảnh sát Lư chú ý. Cảnh sát Lư nói: “Còn trẻ mà sao cầm chiếc đũa cũng không xong, đến khi già rồi lại thành lão già ngớ ngẩn mất thôi.”
Sầm Hằng lập tức cười với cảnh sát Lư, nhặt đũa lên, nói: “Ha ha, chẳng may bị rơi thôi.”
Nói xong anh ta cầm đũa gắp đồ ăn. Cảnh sát Lư kêu lớn hơn nữa: “Này, này, đũa mới rơi sao cậu lại gắp đồ ăn như vậy?”
“À… Để em đổi đôi khác.” Lúc này Sầm Hằng mới máy móc đổi đũa.
Tổ Hàng nhìn tôi, tôi đang tập trung ăn cháo nên không nhìn thấy gì.
Sau khi Sầm Hằng bĩnh tĩnh trở lại, anh ta ngập ngừng nói: “Chuyện đó… chuyện đó… tôi… tiếp theo không phải là tôi chứ?”
“Không biết.” Anh ta còn chưa biết Tổ Hàng chính là Boss, Tổ Hàng sẽ không để Sầm Mai làm thương tổn Sầm Hằng. Mà Sầm Mai có mục đích mới làm tôi bị thương, cô ta không cần phải làm Sầm Hằng bị thương. Không, cũng không chắc, không phải lúc trước Sầm Mai cũng tấn công Sầm Vũ Hoa đó sao? Khi đó hẳn là sợ Sầm Vũ Hoa đọc được gia phả nên đã biết gì đó.
Sầm Hằng trước nay đều không biết gì về những chuyện này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-quy/1734841/chuong-201-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.