Xe dừng ở cổng khu nhà của chị Kim Tử, tôi nhanh chóng xuống xe, bất chợt nghe tiếng còi xe ở phía sau. Tài xế ngô ra khỏi xe, kêu lên: “Này, Vương Khả Nhân, sao cô lại xuống xe ở chỗ này? Đi lên đi, tôi cũng tới nhà anh họ tôi.” 
Hóa ra người lái xe kia là Tiểu Mạc. Tôi quay sang cười với Gia Vĩ, không giải thích gì mà đi tới xe phía sau. Trong lòng nghĩ tốt nhất là khiến Gia Vĩ hiểu lầm quan hệ của tôi và Tiểu Mạc, sau này anh ta sẽ không tới tìm tôi nữa. 
Nhưng tôi không ngờ, khi tối đi về phía xe của Tiểu Mạc thì Gia Vĩ cũng xuống xe. Tôi nghi hoặc, anh ta không thăm dò gì chứ? 
Khi trong lòng bất an thì nghe được Tiểu Mạc kêu lên: “A, Chu tổng, anh… sao anh lại đưa Khả Nhân tới đây?” 
Hóa ra bọn họ lại quen nhau! Vậy thì mong muốn khiến Gia Vĩ hiểu lầm đã không thể thành công. 
Gia Vĩ nói: “Hai người cũng quen nhau à?” 
“Phải, là bạn của chị dâu tôi. Cùng ăn cơm đi. Dù sao cũng đến đây rồi.” 
Tiểu Mạc nói, nhưng sau khi nói xong, sắc mặt của anh ta liền thay đổi, nhìn tôi có chút xấu hổ. Có lẽ anh ta cũng biết anh ta đã nói sai rồi. 
Tôi có thể vô duyên vô cớ tới nhà chị KIm Tử ăn cơm sao? Mục đích tôi tìm chị Kim Tử, có lẽ anh ta cũng hiểu. Anh ta đưa một người xa lạ tới, lát nữa chúng tôi sẽ nói chuyện như thế nào? 
Có điều lời đã nói, cũng không thể nói lại không mời 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-quy/1734801/chuong-181-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.