Khi tôi về nhà sau giờ làm việc, tôi nghe được tiếng dì tôi đang nói chuyện với bà hàng xóm. Thấy tôi về, dì chỉ gật đầu.
Trong lúc chờ ăn tối, dì ngồi ở bàn, nói: “Nay bà hàng xóm nói ở ngôi nhà có nhiều người chết trong Cách mạng Văn Hóa kia có hương và đĩa được đặt ở lối vào sân. Có người tới đó làm lễ, ông thấy ai dám đến đó làm lễ? Làm lễ gì?”
Tôi cúi đầu ăn không nói lời nào.
Dì nói tiếp: “Một thanh niên gan dạ còn không dám tới đó vào ban ngày. Tiểu Kiệt, sau này con không được phép tới đó chơi, biết chưa?”
Con trai dì gật đầu, nhưng tôi vẫn bình tĩnh. Lúc này tôi chỉ muốn làm như không biết gì.
Nửa đêm, tôi vẫn mặc quần áo vào, cầm nén hương, quả táo, dao và đĩa nhỏ rồi đi ra ngoài. Điều khác biệt là hôm nay tôi cũng chuẩn bị thêm một tờ giấy bạc nhỏ. Tổ Hàng hỏi tôi là ai sao? Tôi cũng từng hỏi anh ấy câu này.
Lúc đó tôi hỏi: “Anh là ai.”
“Chồng của cô.”
“Chúng ta chưa kết hôn.”
“Chúng ta có giấy đăng ký kết hôn. Cô… xem thử đi.”
“Anh… Thật sự sao… Sao lại là tôi?”
“Khế ước Minh hôn do chính cô ký, tôi cũng muốn nói, tại sao lại không phải là một cô gái xinh đẹp.”
Tôi vẫn nhớ những gì mình đã nói lúc đó. Và bây giờ anh ấy cũng hỏi tôi như vậy nên tôi viết cho anh ấy một mảnh giấy nhỏ. Trên đó viết:
“Cô là ai?”
“Vợ anh.”
“Chúng ta chưa kết hôn.”
“Có giấy đăng ký kết hôn. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-quy/1734788/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.