Tôi nhìn về phía Tổ Hàng, tôi thật sự không muốn đi. Tôi không phải chị Kim Tử, không có gan như vậy. Tổ Hàng vỗ vỗ lên mu bàn tay đang kéo áo anh ấy của tôi, nói: “Để anh đi. Anh dùng phương pháp của anh tìm.” Tổ Hàng vươn tay ra rồi không nhúc nhích nữa. Tôi nghĩ khi trước anh ấy bắt ma trơi cũng là thế này. Đây là anh ấy dùng ý niệm để cảm ứng mọi thứ xung quanh. Anh ấy càng ngày càng lạnh, ngay cả nhiệt độ không khí trong phòng cũng lạnh đi. Anh ấy khiến quỷ khí của mình tràn ngập khắp phòng, từ cửa phòng tràn đi che kín hành lang. Linh Tử đã ở kia thu dọn đồ đạc của mình, tức giận nói: “Có lẽ hắn không ở đây. Mẹ nó, chúng ta không kém đến mức ngay cả quỷ cũng không tìm được chứ.” Vài phút sau, Tổ Hàng thu lại tay của mình về, nói: “Không có, cả tòa nhà này đều không tìm được hắn.” Tiểu Mạc bật lại điện trong phòng. Ánh điện sáng ngời khiến tôi an tâm hơn nhiều. Tôi vẫn thích ở nơi sáng sủa hơn. Tổ hàng nói: “Vừa mới chết mà hồn đã không còn ở nơi bị chết. Lại còn là chết ngoài ý muốn, vậy thì chỉ có một khả năng, đó chính là…” “Đã bị bắt đi.” Linh Tử nói, “Ngày mai tôi sẽ tới nhà thầy bói tìm xem. Nếu bên đó cũng tìm không thấy ông ta thì chứng tỏ ông ta đã bị bắn đi. Hồn của một ông già thì ai lại bắt đi? Bắt đi làm gì? Mục đích không rõ ràng. Quay về thôi, Sầm Chu vừa mới chết chứng tỏ Boss hẳn đang ở gần đây. Chúng ta tới đây chắc chắn sẽ khiến hắn chú ý. Đừng ở lại, địa bàn của người ta, ở đây lâu thì an toàn của chúng ta khó mà giữ được.” Dọn dẹp đồ đạc xong, chúng tôi xuống lầu. Tuy rằng đã biết trong tòa nhà này không có quỷ nhưng tôi vẫn không dám nhìn vết máu trên sàn nhà, càng không dẫm lên nó mà nhảy qua. Xuống đến lầu một, ông già cao gầy ia vẫn còn ở cửa đợi chúng tôi, nói: “Chết thì chết, sao lại chết ở trong nhà, sau này còn ai dám thuê nhà này nữa?” Linh Tử lại hỏi: “Ông ạ, ông có biết trước đó ông ấy uống rượu với ai không? Ông có nhìn thấy người đó không? Trông người đó như thế nào?” “Khi hắn vào nhà thì tôi không thấy, khi uống rượu tôi cũng không tới nhìn, khi đi về đã hơn 12 giờ đêm, tôi đã đi ngủ. Các người nghi ngờ người đó sao? Cảnh sát đã nói là uống nhiều rượu, hôm sau vẫn còn say nên nghĩ xuống cầu thang chết. Là ngoài ý muốn, không phải bị người làm hại. Hơn nữa cũng có người nói, nhà này của chúng tôi có sát gì đó ở bên phải, nhất định phải có người chết. Ài, tôi đã ở đây hơn bốn mươi năm không có việc gì, ông ta mới ở có mấy năm đã chết. Đó cũng là số mệnh của ông ta.” Khi ông già đang nói thì Tổ Hàng ngồi xổm thân mình xuống nhặt một ít tro tàn ở chỗ cửa tòa nhà. Hình như là tro của giấy bị đốt. Anh ấy cũng không nói gì với chúng tôi mà quay sang ông già hỏi: “Ông ạ, ai nói bên kia là sát?” Mày anh ấy nhăn lại, hẳn đã nghi hoặc điều gì. Ông già nói: “Không biết, sau khi ông ta xảy ra chuyện thì có người nói, tôi cũng chỉ nghe loáng thoáng.” “Trước kia có ai nói với ông điều đó không?” “Không, là sau khi ông ta xảy ra chuyện. Buổi sáng ông ta xảy ra chuyện, giữa trưa có rất nhiều người tới xem đều nói là bị hướng sát. Nói là sát hung gì đó.” Tổ Hàng gật gật đầu rồi mới đi theo chúng tôi ra khỏi tòa nhà, lên xe. Linh Tử lái xe, Tổ Hàng ngồi phía sau, vẫn luôn im lặng. Khi xe lên cao tốc, anh ấy mới nói: “Ông ta bị giết, bọn họ muốn diệt khẩu. Sầm Chu nhất định biết gì đó nhưng ông ta lại không nhớ rõ. Người kia sợ ông ta nhớ lại, sợ ông ta nói cho chúng ta cho nên sau khi Sầm Chu tìm Khả Nhân, hắn đã tìm một cơ hội tạo ra kế hoạch giết người mà nhìn qua thì như chết ngoài ý muốn. Đừng nói tới người đứng phía sau, ngay cả Ngụy Hoa cũng có thể lợi dụng lúc Sầm Chu nửa tỉnh nửa say rồi dùng một người giấy đẩy ngã ông ta.” “Người giấy?” Linh Tử hỏi. Tôi hỏi: “Chính là đám tro tàn anh nhặt được ở chỗ cửa nhà đó?” “Phải, bị thiêu. Hoặc nó có thể nói sau khi hoàn thành nhiệm vụ đã tự thiêu chính mình. Cố tình thiêu ở lầu một để có người đi lại, khi đó sẽ không còn nhìn ra là hình người. Chỉ là anh cầm cái đã bị vụn, không cách nào giữ lại chứng cứ.” Người đứng phía sau ở thị trấn XX? Tổ Hàng lấy điện thoại ra gọi cho Lương Dật. Lúc này đã hơn 12 giờ đêm, theo thói quen sinh hoạt của Lương Dật thì chắc chắn còn chưa ngủ. Tổ Hàng nói: “Lương Dật, mấy hôm nay Ngụy Hoa có ra khỏi thành phố không?” Trong xe rất an tĩnh, chúng tôi đều có thể nghe được tiếng nói từ trong điện thoại: “Không. Hôm qua hắn còn cùng ba em ra ngoài. Mấy hôm nay không biết hắn cùng ba em bận rộn chuyện gì đó, có điều em đã điều tra được hắn thường xuyên tới kho hàng nhà em. Dù sao em cũng không dám tới kho hàng đó. Quá đáng sợ, không cẩn thận hắn lại đang treo em bé ở đó.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]