Tổ Hàng nắm lấy tay của tôi, đưa tôi đi vào trong nhà: “Đi thôi, giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền. Không sao đâu.” Nói là không có việc gì, nhưng tôi biết tuy ba mẹ Khúc Thiên không trực tiếp giúp đỡ chúng tôi nhưng bọn họ chính là chỗ dựa ngầm cho Khúc Thiên. Mất đi chỗ dựa này, chúng tôi sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề khác.
Phòng khách biệt thự đèn đuốc sáng trưng ít thấy. Trước đây chúng tôi chỉ có vài người, thời gian ở phòng khách tương đối ít, cơ bản đều không bật đèn, vì vậy cảnh hôm nay khiến người thấy bất an. Trên sô pha trong phòng khách, ba mẹ Khúc Thiên ngồi, còn sô pha bên kia là Tiểu Mạc cùng Linh Tử ngồi. Chỉ có Sầm Hằng là đứng ở một bên chân tay lóng cóng.
Thấy chúng tôi về, Sầm Hằng lập tức nói: “Khả Nhân, hai người về rồi. Ba mẹ Khúc Thiên chờ ở đây đã lâu. Vốn dĩ định gọi điện thoại cho hai người nhưng ba mẹ Khúc Thiên bảo từ từ cũng được.”
Tổ Hàng nói nhỏ: “Mọi người đi ngủ trước đi.”
Sầm Hằng lên lầu trước. Linh Tử đứng dậy vỗ vỗ bả vai Tổ Hàng rồi cũng lên lầu. Tiểu Mạc nói nhỏ: “Nghe chửi một chút cũng không chết được.”
Sau khi bọn họ đi, phòng khách chỉ còn lại bốn người chúng tôi.
Mẹ Khúc Thiên lên tiếng trước: “Lần trước ta đã hỏi, rốt cuộc ngươi có phải là Khúc Thiên của ta? Hiện tại ta hỏi ngươi lại một lần.”
Tổ Hàng im lặng, tôi cũng im lặng, khi chưa biết át chủ bài của người khác thì nên giữ im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-quy/1734737/chuong-149-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.