Cuộc phỏng vấn cũng bình thường, đều là nói cái gì mà chúng tôi không thể nhận, chúng tôi chỉ tuyển người có kinh nghiệm. Đều là những lời này. Sau khi làm ra vẻ chán ngán thất vọng, tôi xoay người ra khỏi phòng. Nhưng tôi vừa mới ra khỏi văn phòng thì nghe được ông chủ kia nói: “Sầm Tổ Hàng à, Sầm tiên sinh, cách của ông đã được chưa? Ba ngày sau nếu tiểu tam kia còn chưa chết thì có thể xảy ra chuyện, tình hình tài chính của tôi sẽ bị ảnh hưởng, tôi cũng không cách nào có tiền đưa ông đâu.”
“Sầm Tổ Hàng?! Lòng tôi rối loạn, chân không chú ý va phải một khung tranh, bị người lạnh giọng nói: “Cô không thấy đường à? Tranh này hỏng cô có đền được không?”
Tôi vội vàng xin lỗi. Cũng nhờ chậm trễ một chút như vậy, tôi nghe được ông chủ kia nói tiếp: “Sầm tiên sinh, chúng ta đã thỏa thuận rồi. Sau khi cô ta chết thì tiểu quỷ kia ông muốn mang đi đâu thì mang. Tôi… tôi biết, tôi là ba của nó, tôi cũng sợ. Yên tâm, bao lì xì nhất định sẽ dày! Chỉ cần chuyện này có thể giải quyết tốt.”
Đi xuống lầu, lên xe rồi tôi vẫn còn sửng sốt một lúc mới nhìn sang Sầm Tổ Hàng ở bên cạnh. Tổ Hàng vẫn tính đó, không nói lời nào, nhìn tôi chờ tôi nói.
Tôi nhìn anh ấy một hồi lâu mới nói: “Trong thôn anh có mấy Sầm Tổ Hàng?”
“Sao thế?”
Tôi đem những gì vừa rồi nghe được kể ra. Đầu tiên là Sầm Tổ Hàng, Sầm tiên sinh mà ông chủ kia gội hẳn là Sầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-quy/1734725/chuong-143-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.