Người đàn ông trung niên kia không phải Ngụy Hoa, không phải Lương Canh, không phải Sầm Tổ Trạch, không phải người chúng tôi biết. Điều này khiến ba chúng tôi có chút ngoài ý muốn. Tôi từ khi thấy Sầm điên khùng kia đi từ trong tòa nhà ra đã luôn thấy nôn nóng, cảm thấy sẽ xảy ra chuyện. Mà Linh Tử sau khi nghe chuyện này, biểu tình cũng rất khẩn trương, và điều đầu tiên khiến chúng tôi ngoài ý muốn chính là người đàn ông trung niên này chúng tôi thật sự không biết, cũng không phải nhân vật nào mà chúng tôi biết có liên hệ tới chuyện này. Chẳng lẽ Sầm điên khùng kia lần này thật sự chỉ là được người mới đến giải quyết chuyện quỷ nhí kia thôi? Chẳng lẽ thật sự trùng hợp như vậy? Người ta chỉ mời ông ta có một lần này đụng phải chúng tôi?
Từ trong xe nhìn ra cũng không nghe được bọn họ nói gì, chỉ thấy Sầm khùng điên kia đem thứ gì đó giao cho người đàn ông trung niên, cười một cái rất sảng khoái. Sau đó người đàn ông trung niên đưa bao lì xì cho ông ta. Ông ta mở ra đếm giữa đường, sau đó hài lòng rời đi.
Linh Tử ngồi ở ghế lái, cau mày nhìn Sầm khùng điên một lúc rồi nhìn về phía tôi, sau đó nói: “Mang theo cô thì chúng tôi không cách nào bắt cóc người được.”
Tôi? Tôi lại thành vật cản chân anh ta sao?
“Vậy anh để tôi xuống đi.”
“Không cần, Khả Nhân lên trước ngồi đi, anh sẽ ra tay.”
Vì sao cánh đàn ông lại ăn ý như vậy. Bắt cóc… bắt cóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-quy/1734723/chuong-142-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.