Đó là một chiếc hộp gỗ, không có khóa phức tạp. Mở hộp ra bên trong chỉ có một cuốn sách. Cuốn sách đã rất cũ, có khi cũ ngang với cuốn gia phả nhà bọn họ.
Bên trong ghi lại bằng chữ phồn thể, vẫn là viết tay, một số nơi chữ đã mờ đi.
Lương Dật ngủ một giấc dài có khi tới tận khi phải vào viện. Khoảng 6 giờ tối, Sầm Hằng đang nấu đồ ăn, Linh Tử cùng Tiểu Mạc trở về, bọn họ phát hiện Lương Dật ngủ trên sô pha có chút không bình thường. Sau khi xác định là bị sốt liền ngay lập tức đưa vào bệnh viện đông y. Đem theo thuốc tôi đã sắc xong đổ vào bình nước rồi mang theo, chờ đến khi cậu ta tỉnh lại sẽ cho uống.
Tôi không đi theo tới bệnh viện, chỉ nghe được Linh Tử gọi điện thoại cho một bác sĩ, nói rõ là bị âm khí khiến cho phát sốt, dặn dò bác sĩ làm gì đó.
Đưa đi là Sầm Hằng, anh ta là cảnh sát, anh ta đưa người vào viện có thể bớt được rất nhiều phiền toái. Đặc biệt là khi liên hệ với Lương Canh sẽ dễ dàng rất nhiều.
Ăn cơm tối xong, bốn người còn lại chúng tôi ngồi trên chiếc sô pha đẹp đẽ trong phòng khách nhìn cuốn sách cũ được cất giấu kia.
Tổ Hàng nói: “Lương Dật không giao sách đã chứng tỏ cậu ta và Ngụy Hoa không phải là đồng minh. Hiện tại đã xảy ra chuyện này, sau này Lương Dật chính là đồng bọn của chúng ta.”
Linh Tử cầm lấy chiếc hộp gỗ kia xem kĩ, nói: “Chiếc hộp này trông rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-quy/1734701/chuong-131-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.