Bởi vì là ban ngày, lá gan tôi lớn một ít, tiến đến nhìn đồ vật kia.
Một hình trụ được bọc lại bằng tờ báo, tôi cẩn thật bóc tờ báo ra, lộ ra bên trong vải đỏ, lật nhẹ vải đỏ, lộ ra bên trong một vật màu thâm đen.
Đó là… Điêu Long Đại Lương! Vì sao Điêu Long Đại Lương nhà Đàm Thiến lại ở chỗ này? Không phải cái này đặt ở thư phòng sao? Sao lại sẽ ở đây? Hơn nữa tối qua khi tới đây tôi không thấy thứ này, ở giữa phòng như vậy sao tôi có thể không có ấn tượng? Chỉ có một khả năng, đó chính là nó vốn không hề ở nơi này mà sau đó mới xuất hiện.
Hiện tượng này giống hệt như những gì tôi thấy trong mơ. Là sau khi tôi ngã xuống đất, ở dưới giường cầm được thứ này ném vào Sầm Mai.
Chẳng lẽ chuyện hôm qua… không phải là mơ?
“Cậu làm gì mà ngồi xổm trên mặt đất thế Khả Nhân?” Từ trên giường truyền đến tiếng của Đàm Thiến. Cô ấy ghé vào mép giường nhìn tôi, đồng thời cũng thấy được Điêu Long Đại Lương trước mặt tôi.
Cô ấy nói: “A, không phải cái này đặt ở gầm giường sao? Sao lại lăn ra đây?”
Gầm giường? Chuyện hôm qua không phải là mơ! Tôi quỳ trên mặt đất tìm xem có dấu vết của máu nhưng cả căn phòng đều không có một giọt máu. Điều này lại không giống trong mơ.
Trên sàn nhà không có, vậy cửa sổ thì sao? Tôi chạy tới cạnh cửa sổ, nhìn cánh cửa đang đóng chặt. Bởi vì buổi tối mở điều hòa cho nên cửa sổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-quy/1734687/chuong-124-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.