Đó là một cửa hàng nhỏ bán một ít hàng tạp hóa hàng ngày. Ở cửa cửa hàng, một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi đang đứng dạng chân, tay đặt trên eo, một tay chỉ vào trong cửa hàng mắng: “Con khốn nạn! Con trai tao cưới mày đã nhiều năm như vậy rồi, mày sinh con cho nó không được sao? Mày cứ trì hoãn như vậy, muốn tới khi con trai tao già đi không cưới được người khác, chặt đứt hương hỏa nhà tao à? Dù mày có xấu hổ hay không thì hôm nay cũng phải nói cho rõ ràng, vì cái gì có thai rồi còn muốn đi phá thai? Đứa bé có phải là con người khác nên mày không dám sinh ra không? Mẹ mày chứ, hôm nay tao bắt mày ly hôn với con trai tao! Mày đê tiện như vậy, cả đời này mày sẽ không có con! Chờ mày già rồi chết cũng chỉ có một mình, ngay cả một người đem đi chôn cũng không có! Mày có ly hôn hay không thì nói một câu!”
Trong cửa hàng không có tiếng đáp lại, người phụ nữ kia vẫn đứng đó mắng chửi. Mắng đến mức chúng tôi cũng không muốn nghe, khi tôi kéo Đàm Thiến nói muốn đi khỏi nơi này thì đột nhiên chuyện có chuyển biến. Một người đàn ông đi xe điện chạy tới đứng trước mặt người phụ nữ, quát lên với người phụ nữ: “Mẹ, mẹ không hiểu gì thì đừng nói bậy. Đứa bé là tự nhiên bị hỏng, không phải bọn con đi phá thai. Về nhà rồi nói chuyện!”
“Tự nhiên bị hỏng? Tự nhiên bị hỏng hay không thì hôm nay tao cũng nói không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-quy/1734673/chuong-117-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.