Cơn đau truyền đến khiến tôi nhanh tỉnh lại. Sau khi được cầm máu, tôi rốt cuộc đã có thể mở mắt.
Đang cẩn thận ở bên cạnh băng bó cho tôi là chị Kim Tử. Chị ấy thấy tôi tỉnh lại, hơi mỉm cười, nói: “Tỉnh rồi à? Đây là lấy chút máu của em thôi. Em đừng hiểu lầm nhé, chị cho thuốc ngủ vào sữa bò là chỉ muốn em mau đi ngủ, để em nghỉ ngơi một chút. Sau đó Sầm Tổ Hàng quay về, cần phải có một chút máu của em, thời gian lại gấp nên không đợi em tỉnh để hỏi ý kiến em được, cho nên bọn chị mới ra tay trước.”
“Tổ Hàng đâu? Anh ấy đã về ạ? Anh ấy sao rồi?” Tôi vội vàng hỏi, muốn ngồi dậy nhưng vừa rồi bị lấy máu khiến tôi hơi choáng một chút, chỉ có thể nhắm mắt lại dựa vào tay vịn của sô pha.
“Đừng nóng vội, cậu ta không có việc gì, đã uống chút máu của em, một hồi là có thể khỏe lại.”
“Em muốn thấy anh ấy.” Chờ một lúc tôi cũng không còn thấy khó chịu, có lẽ bọn họ chỉ lấy một ít máu.
Chị Kim Tử đỡ tôi lên, đi tới căn phòng nhỏ. Phòng kia thật sự rất nhỏ, chỉ đặt một bộ bàn ghế vi tính cùng một chiếc sô pha nhỏ mà thôi. Là loại sô pha cũ, được làm bằng gỗ, có chỗ dựa lưng, lòng sô pha như chiếc giường nhỏ rộng một mét.
Trong tay Linh Tử vẫn cầm bát máu, trên sô pha là Sầm Tổ Hàng đang nằm hôn mê, khóe miệng còn có vết máu.
Thấy tôi vào, Linh Tử liền nói: “Yên tâm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-quy/1734670/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.