Nhưng bà ta ngồi sát lại, nói: “Thật sự, Khả Nhân. Cháu nói có phải… có phải là… nó bị thay đổi hồn?” 
“A?!” Tôi khẽ kêu lên vì kinh ngạc. Tôi kinh ngạc vì không ngờ mẹ Khúc Thiên lại thật sự nghĩ theo hướng này. Nhưng người ngoài nhìn vào thì nguyên nhân tôi kêu lên là tôi không thể tin được Khúc Thiên bị người khác đổi hồn, không còn là Khúc Thiên. 
“Không phải ở trường bọn cháu đồn đại, nói Khúc Thiên bị đổi hồn sao? Còn có, Khúc Thiên thật sự thay đổi. Trước đây dì cho rằng chỉ là nó trưởng thành hơn, không còn thân với mẹ nữa. Nhưng hiện tại càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, Khúc Thiên như biến thành người khác vậy.” 
Bà ấy kích động, càng nói càng nhanh, còn tôi càng ngày càng lo lắng. Rất rõ ràng, bà ấy nói với tôi những chuyện này tức là bà ấy không biết ngọn nguồn những lời đồn kia là từ việc tôi đã gọi anh ấy là “Tổ Hàng”. 
Tôi ngại ngùng cười: “Không thể nào. Có lẽ chỉ là anh ấy trưởng thành hơn.” 
“Không được, dì phải tìm cách nhờ người xem…” 
Bà ấy còn nói gì đó nữa nhưng tôi đã không để vào tai. Tôi chỉ nghĩ là bà ấy đang tìm người tới bắt Tổ Hàng. Chuyện này tôi nên làm gì bây giờ? 
Ở trong bệnh viện, bởi vì có cha mẹ Khúc Thiên ở đây nên buổi tối mẹ anh ấy làm chủ, tôi đành thuê một phòng khách sạn trong thị trấn. 
Phòng rất nhỏ, âm u ẩm ướt, có một chiếc giường nho nhỏ. Người lễ tân vừa đi, chỉ còn một mình tôi. Tôi ngồi ở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-quy/1734660/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.