Gõ cửa, mở cửa là một bé gái: “Chào em gái, em có biết ở đây có nhà nào họ Sầm không?”
Em gái kia chỉ một ngôi nhà: “Hàng xóm kia.” Nói xong cô bé đóng ngay cửa lại, tâm lý rất đề phòng.
Tôi đứng ở cửa ngôi nhà kia, thở sâu một cái rồi mới gõ cửa. Tôi thậm chí còn bắt đầu ảo tưởng, mở cửa cho tôi liệu có phải chính là Sầm Tổ Hàng không. Nếu hắn thật sự biết những việc này, liệu có phải cũng biết tôi?
Tôi chạy nhanh lẻn vào một ngõ nhỏ bên cạnh ngôi nhà đó. Khi tôi vừa tiến vào ngõ thì nghe được tiếng mở cửa ở phía sau. Kiểu nhà này đều dùng cửa kim loại, khi mở phát ra âm thanh rất lớn. Tôi không dám thò đầu ra xem, ngừng thở, tiếng một người đàn ông vang lên: “Bọn oắt con đập cửa quậy phá, đừng để ta bắt được!”
Sau đó là tiếng đóng cửa. Giọng nói kia khiến tôi có cảm giác đó là một người đã lớn tuổi, hơn nữa người này còn đang bị bệnh, trong giọng nói đều có tiếng ồm ồm.
Âm thanh kia đã kết thúc một lúc lâu tôi mới nhô đầu ra xem. Cánh cửa sắt kia đã đóng chặt, tôi chạy nhanh về cửa hàng trà sữa tìm Sầm Tổ Hàng.
Từ phía bên này của anh ấy nhìn qua hẳn có thể thấy được người bên kia. Chỉ cách một con phố, dù có xe ngựa chạy qua cản trở thì hẳn cũng có thể thấy được người mở cửa.
Khi tôi chạy đến, Sầm Tổ Hàng vẫn đứng ở trước cửa kính nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng chặt kia.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-quy/1734657/chuong-109-2.html