Chương trước
Chương sau

Trên đường về nhà, ở trên xe, tôi rất muốn nói rõ ràng với anh ấy nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào mới tốt.
Xe rời khỏi thôn nhỏ kia, tới ngã ba rẽ vào thành phố. Tôi bất an nắm tay lại, muốn mở miệng. Trước khi xe vào thành phố đã dừng lại sau vườn hoa.
Tôi nhìn Tổ Hàng nghi hoặc, anh ấy quay đầu sang nhìn tôi, không nói gì. Mà tôi cũng không nói gì. Một hồi lâu anh ấy mới nói: “Rốt cuộc hôm nay em làm sao thế? Trước kia không phải em rất thích nói sao? Em cứ im lặng không nói một tiếng khiến anh…”
Anh ấy không nói nữa mà nhìn tôi, chờ tôi nói. Tôi ở chung đã quen với cảnh này. Cùng ở bên anh ấy, tôi nói chuyện tử tế được với anh ấy cũng chỉ vài lần. Hiện tại đã thân mật nên anh ấy mới nói nhiều hơn một chút, không thì muốn nghe mấy câu buôn chuyện của anh ấy thật rất khó.
Tôi do dự một chút, không biết phải mở miệng thế nào mới được.
Anh ấy đợi tôi một lúc lâu rồi mới nói: “Bởi vì hôm đó em gọi anh là Tổ Hàng bị Hoàng Phúc Vinh nghe được?”
Tôi giật mình nhìn anh ấy, kỳ thật anh ấy đoán ra chuyện này cũng không khó. Tôi gật đầu, nói: “Xin lỗi, em lại một lần mắc lỗi.”
Tôi vốn cho rằng anh ấy sẽ quở trách tôi. Dù sao anh ấy mất bao tâm tư để ở lại dương gian cũng không phải vì tôi mà là để tìm hiểu chân tướng chuyện xảy ra với gia tộc anh ấy. Nếu tôi cứ mắc lỗi, khiến anh ấy chịu đựng mấy chục năm thống khổ mà lại thành công dã tràng thì anh ấy sẽ rất thất vọng.
Nhưng anh ấy không trách cứ gì tôi mà đưa một bàn tay tới kéo đầu tôi dựa vào vai anh ấy, hơi thở mát lạnh mang mùi máu nhàn nhàn thoảng qua.
“Không sao cả, có một số việc trước sau cũng bị lộ. Mặc kệ tương lai là như thế nào, chúng ta đều phải cùng nhau nỗ lực đối mặt. A, kỳ thật hai chúng ta không có tương lai.”
“Phải, không có tương lai.” Tôi rúc vào cổ anh ấy, khẽ mỉm cười. Không có tương lai cũng không sao. Tôi hiện tại chỉ nghĩ đến thực tại. Tôi biết thế là ích kỷ. Tôi ngoài Tổ Hàng ra còn có ba mình. Hiện tại ba tôi có dì, có đứa con riêng của dì, tương lai của ba tôi là cùng dì ở bên nhau.
Ba, hãy tha thứ cho con ích kỷ một lần.
Thời gian như ngừng lại ở giây phút này, tôi cũng nguyện ý nó luôn dừng lại tại đây, không cần phải suy nghĩ về âm mưu, về Ngụy Hoa, về luyện tiểu quỷ. Thế giới này chỉ có hai chúng tôi.
“Cộc cộc.” Ngoài cửa xe truyền tới tiếng gõ cửa, tôi vội vàng đẩy anh ấy ra, ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, một cảnh sát giao thông mặc áo phản quang đang ra hiệu bằng tay, ý bảo chúng tôi mở cửa sổ xe.
Tổ Hàng hạ cửa sổ xe xuống, người kia liền hỏi: “Làn đường này không phải làn dừng xe, các người không biết sao? Đây là làn cho xe điện, hai người dừng xe ở đây thì xe điện đi kiểu gì? Mời xuất trình bằng lái xe.”
Bằng lái xe à! Sầm Tổ Hàng chắc chắn không có bằng lái xe. Anh ấy không có chứng minh thư mà. Khúc Thiên liệu có bằng lái xe không? Tôi thấp thỏm nhìn về phía Tổ Hàng. Tổ Hàng chậm rãi lấy từ hộp để đồ trong xe ra, đưa cho cảnh sát.
Tôi có chút ngoài ý muốn, anh ấy thật sự có bằng lái xe.
Viên cảnh sát giao thông nhìn nhìn, sau đó dạy dỗ vài câu rồi bảo chúng tôi đi đi. Thấy viên cảnh sát rời đi, Tổ Hàng cũng khởi động xe. Tôi kinh ngạc hỏi: “Anh thật sự có bằng lái xe à?”
“Phải, làm chuyện gì cũng phải tính kỹ đường lui. Ngày thứ 3 anh có xe đã đi thi bằng lái rồi.”
Chẳng trách, so với anh ấy thì tôi làm chuyện gì cũng quá tùy ý qua loa. Câu nói của Linh Tử kia rất đúng, tôi chính là đồng đội ngu như heo. Nếu sau này bọn họ chính bởi vì tôi mà xảy ra chuyện thì tôi phải làm sao bây giờ?
Hôm đó tôi mải nghĩ miên man, chẳng mấy chốc đã về tới nhà.
Chuyện này quả nhiên gây ra con sóng. Lời đồn không biết từ đâu lộ ra, khi tôi đến trường điền vào mẫu thông tin tốt nghiệp thì nghe được người khác to nhỏ.
“Khúc Thiên thật bị quỷ nhập à?”
“Mình cũng nghe nói thế. Cậu nghĩ xem, hôm đó ở đại hội thể thao không phải anh ta đã bị bác sĩ nói đã chết sao? Sau đó lại sống đến giờ.”
“A, xuyên không à?”
“Cậu thật đúng là mọt truyện, nếu là quỷ nhập thân thì muốn khóc cũng không kịp.”
“Này, dù sao các cậu cũng là sinh viên, sao lại còn đi tin chuyện nhảm quỷ quái vô căn cứ này.”
“Vậy các cậu nói xem Khúc Thiên và Lệ Lệ…”
Tôi không nghĩ sẽ có những lời bàn tán như vậy. Tìm ngọn nguồn lời đồn đại thật sự là chuyện rất khó, tôi cũng chỉ có cách tốt nhất để lựa chọn là không để ý tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.