Trên đường về nhà, ở trên xe, tôi rất muốn nói rõ ràng với anh ấy nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào mới tốt.
Xe rời khỏi thôn nhỏ kia, tới ngã ba rẽ vào thành phố. Tôi bất an nắm tay lại, muốn mở miệng. Trước khi xe vào thành phố đã dừng lại sau vườn hoa.
Tôi nhìn Tổ Hàng nghi hoặc, anh ấy quay đầu sang nhìn tôi, không nói gì. Mà tôi cũng không nói gì. Một hồi lâu anh ấy mới nói: “Rốt cuộc hôm nay em làm sao thế? Trước kia không phải em rất thích nói sao? Em cứ im lặng không nói một tiếng khiến anh…”
Anh ấy không nói nữa mà nhìn tôi, chờ tôi nói. Tôi ở chung đã quen với cảnh này. Cùng ở bên anh ấy, tôi nói chuyện tử tế được với anh ấy cũng chỉ vài lần. Hiện tại đã thân mật nên anh ấy mới nói nhiều hơn một chút, không thì muốn nghe mấy câu buôn chuyện của anh ấy thật rất khó.
Tôi do dự một chút, không biết phải mở miệng thế nào mới được.
Anh ấy đợi tôi một lúc lâu rồi mới nói: “Bởi vì hôm đó em gọi anh là Tổ Hàng bị Hoàng Phúc Vinh nghe được?”
Tôi giật mình nhìn anh ấy, kỳ thật anh ấy đoán ra chuyện này cũng không khó. Tôi gật đầu, nói: “Xin lỗi, em lại một lần mắc lỗi.”
Tôi vốn cho rằng anh ấy sẽ quở trách tôi. Dù sao anh ấy mất bao tâm tư để ở lại dương gian cũng không phải vì tôi mà là để tìm hiểu chân tướng chuyện xảy ra với gia tộc anh ấy. Nếu tôi cứ mắc lỗi, khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-quy/1734648/chuong-105.html