Chương trước
Chương sau

Khi tôi cùng Đàm Thiến từ một công ty nhỏ đi ra, trên mặt đều rất thất vọng. Công ty lớn chúng tôi không vào được, loại công ty nhỏ này ngay cả giám đốc cũng không thấy người. Đây là chuyện gì?
Đàm Thiến bĩu môi: “Đây là chuyện gì? Mấy ngày hôm trước rõ ràng đã hẹn rõ thời gian, hiện tại lại nói nhà có việc không ở công ty.”
“Nhà người ta có tang mà.”
“Không phải đã qua tuần đầu sao? Sao còn chưa đi làm?”
“Thông cảm một chút, là việc tang… thông cảm đi.” Nếu là trước đây, có lẽ tôi cũng sẽ lải nhải giống như Đàm Thiến. Nhưng hiện tại tôi đã biết thông cảm.
“Xì!” Cô ấy cười nói, “Nốt ruồi trên mũi của giám đốc bọn họ thật dễ thương.” Người chúng tôi không gặp nhưng ảnh thì đã thấy, ấn tượng nhất là nốt ruồi trên mũi.
Nếu hôm nay không có cách nào để phỏng vấn, như vậy thì tôi nên gọi điện thoại cho Sầm Tổ Hàng, bảo anh ấy tới cùng nhau ăn cơm. Tôi chủ động gọi anh ấy rủ đi ăn cơm, anh ấy có chút ngoài ý muốn, lập tức đồng ý.
Thật ra tôi gọi anh ấy đi cùng là có nguyên nhân. Mấy buổi tối anh ấy đều cùng tôi làm chuyện kia, lúc ban đầu sẽ buồn nôn, đến bây giờ… Phải, ngửi mùi máu kia cũng không có việc gì, thậm chí còn cảm thấy toàn thân thấm đẫm mùi vị này lại có một loại… khoái cảm rất kỳ quái.
Tôi nghĩ tôi đã bị anh ấy thay đổi.
Tối nay vừa lúc, cùng anh ấy ăn một bữa cơm, đi dạo phố, một hồi quay về nhà tôi lấy ít đồ rồi sau đó tản bộ về nhà. Có lẽ sẽ kéo dài tới 12 giờ, đến lúc đó có thể lấy cớ cơ thể quá mệt mỏi để không cùng anh ấy ân ái.
Địa điểm ăn cơm, tôi chọn một nơi cách xa khu chúng tôi ở. Như vậy lát nữa đi cũng sẽ mất nhiều thời gian một chút.
Khi Sầm Tổ Hàng, hoặc có thể nói là Khúc thiên tới đây, trên người mặc một chiếc áo thun hồng nhạt có hoa văn màu xám. Kiểu áo này không giống phong cách anh ấy thường mặc, ngay cả Khúc Thiên ngày xưa cũng sẽ không mặc đồ như vậy.
Khi anh ấy ngồi xuống đối diện tôi, cũng chú ý tới ánh mắt nhìn chằm chằm vào quần áo anh ấy của tôi. Anh ấy giải thích: “Hôm nay ở trường gặp cảnh hay, tùy tiện thay quần áo thôi.”
“Cảnh gì hay mà phải đổi quần áo?” Tôi nghi hoặc.
Anh ấy cười: “Ghen à?”
“Ai thèm ăn dấm của anh. Cô gái kia đưa quần áo cho anh quả thật không có mắt. Quần áo này cũng chỉ có thể mặc trên thân thể Khúc Thiên.”
“Phải, anh chỉ mặc quần áo em đốt cho anh.”
Tôi càng nhíu mày lại: “Hôm nay anh bị làm sao vậy? Nói nhiều hơn bình thường. Có gì đả kích sao?”
Sầm Tổ Hàng lần này chỉ cười cười không nói nữa, một hồi đã lại khôi phục trạng thái nhiều lời một câu sẽ chết.
Bữa cơm này tôi ăn rất chậm, là cố ý kéo dài thời gian về nhà. Kế hoạch xem ra rất thuận lợi. Ăn cơm tối xong là đi dạo phố, vừa lúc mua quần áo cho anh ấy. Mua quần áo cũng chỉ là do tôi bất chợt muốn vậy mà thôi, không ngờ anh ấy vừa thay áo mới đã đem chiếc áo thun hồng nhạt kia bỏ đi.
Tôi còn kêu lên: “Anh không cần phải lãng phí, đây là quần áo mới mà. Hơn nữa cũng đẹp sao phải bỏ đi?”
Anh ấy không trả lời, chỉ kéo tôi đi không cho tôi tới lấy chiếc áo đó. Qua vài ngày sau, khi trường tổ chức một bữa tiệc tốt nghiệp tôi mới nghe nói, chiếc áo kia là do một cô gái trong lớp Khúc Thiên đưa. Cụ thể thế nào tôi không biết, tôi nghe được cũng chỉ là tam sao thất bản, nói là cô gái kia làm đổ bát canh lên người khúc thiên để lấy cớ đưa áo của mình cho anh ấy. Chẳng trách Sầm Tổ Hàng lại trực tiếp quăng vào thùng rác.
Dạo phố xong, đã hơn 10 giờ tối, tôi còn phải quay lại nhà lấy một ít đồ vật thật ra không chút quan trọng nào.
Khi tôi vừa mới đưa lý do này ra, Sầm Tổ Hàng đang lái xe, điện thoại của anh ấy bỗng nhiên vang lên. Hiện tại anh ấy lái xe đã rất tốt, cũng không biết rốt cuộc anh ấy có đi thi bằng lái không. Nhân lúc dừng đèn đỏ, anh ấy nghe điện thoại.
“A lô!”
“Sầm Tổ Hàng! Mau tới đây xem náo nhiệt. Xuất hiện tiểu quỷ được luyện, cậu không tới thì chúng tôi sẽ khiến nó hồn phi phách tán, lúc ấy cậu muốn hỏi gì cũng khó.” Trong điện thoại truyền tới giọng chị Kim Tử.
Trong lòng tôi âm thầm nghĩ, thật tốt quá, như vậy sẽ phải đi tới sáng mai. Nhưng nếu sớm biết chuyện phát sinh sau đó, tôi tình nguyện tối này về nhà bị Sầm Tổ Hàng đâm tới khóc.
Tổ Hàng lái xe, dựa theo địa chỉ chị Kim Tử gửi, khi tới nơi mới thấy thế giới này thật trùng hợp. Kia không phải chính là gia đình có hóa sát quy mấy hôm trước chúng tôi đã xem đó sao?
Khi chúng tôi xuống xe, hàng rào trước ngôi nhà đã được dọn xong. Thật ra trên mặt đất vẫn còn một cái bát, một lư hương có ba nén hương đang cháy, một hình nhân bằng giấy, một sợi chỉ đỏ. Bên cạnh mấy thứ này là một người đàn ông.
Tôi xuống xe liền nói: “Linh Tử, anh làm thầy cúng à?”
Linh Tử ngồi xổm trên mặt đất, dùng bật lửa thiêu hình nhân kia, nói: “Quy trình bình thường thôi. Thực tế có lẽ sẽ không có tác dụng, tiểu quỷ luyện hóa không bình thường như vậy, oán khí quá nặng.”
Tôi nhìn về phía người đàn ông đang quỳ, rất quen mắt. Đặc biệt là nốt ruồi trên mũi kia, hôm nay còn bị tôi và Đàm Thiến cười nhạo một phen. Anh ta đang gục đầu xuống không nói lời nào.
Khi đốt hình nhanh cùng một ít vàng mã, không có gió nhưng tro tàn bất ngờ bốc lên, chậu thiêu vốn đang cháy mạnh cũng vì đó mà tắt ngúm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.