Khi Sầm Tổ Hàng về nhà thì trời đã khuya, hương kia cũng đã cháy hết, chỉ còn mùi hương thoang thoảng. Anh ấy để Khúc Thiên ngủ trên sô pha, đi về phía tôi, ôm tôi từ phía sau, cũng không nói lời nào. Ở cùng anh ấy lâu như vậy tôi đã hiểu tích cách anh ấy. Anh ấy là người nói nhiều sẽ chết, hiện tại anh ấy đang chờ tôi nói.
“Con gái ông chủ khách sạn, hôm nay chơi ở cửa khách sạn bị xe cán chết.”
“Ừ, con bé là đoái, không sai.”
Tôi đẩy anh ấy ra, quay lại nhìn thẳng vào anh ấy: “Con bé đã chết! Là cô bé chúng ta đã nhìn thấy hôm đó, cô bé cưỡi trên vai đầu bếp. Đầu bếp kia chính là bác của con bé. Hiện tại con bé không còn!”
“Ừ.”
Nhìn bộ dáng bình tĩnh của anh ấy, tôi càng cảm thấy tức giận. Tôi khẽ kêu lên: “Nếu hôm đó chúng ta nhanh một chút thì con bé sẽ không phải chết! Chúng ta rõ ràng có thể thay đổi bi kịch này.”
Anh ấy sửng sốt một chút, sau đó cười, nói: “Đó là số mệnh của con bé, số mệnh của bố mẹ con bé. Trong số mệnh của bọn họ đã chú định không có con, cho dù ngày hôm đó chúng ta nói cho anh ta, anh ta thật sự không chặt cây nữa thì đứa bé kia cũng sẽ tử vong vì nhân quả nào đó.”
“Nhưng là… ít nhất lần này chúng ta có thể thay đổi.”
“Chuyện chúng ta có thể thay đổi rất nhiều, nhưng mỗi chuyện xảy ra đều có nhân quả của nó, cũng không phải chúng ta muốn sửa thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-quy/1734626/chuong-94.html