Con người sợ hãi vì những điều chưa biết, hiện tại tôi thật sự thấy sợ hãi, cảm giác tim đập thình thịch, toàn thân nổi da gà, tóc gáy đều dựng đứng cả lên.
Tôi cầm điện thoại, di chuyển tới gần cửa, nói vào trong điện thoại: “Lương Dật, nửa đêm rồi cậu tìm tôi làm gì?” Bởi vì sợ hãi, giọng tôi hơi run run.
“Mở cửa đã rồi nói. Hiện tại em chỉ có thể tin tưởng hai người.” Cậu tin tưởng tôi nhưng tôi còn chưa tin cậu đâu! Lòng tôi thầm mắng, nhưng sự sợ hãi khiến tôi nói không ra lời. Khu nhà này vốn cũ kĩ cho nên trên cửa đều không có mắt mèo, tôi không nhìn được ra bên ngoài. Nhưng cho dù thật sự có mắt mèo thì lúc này tôi cũng không dám đi xem.
“Bây giờ… đã quá muộn, không tiện lắm.”
“Chính bởi vì đã quá muộn nên em mới đến tìm hai người!” Cậu ta bắt đầu không kiên nhẫn, gõ vài cái lên cánh cửa, sau đó nói: “Là nhà này phải không?”
Hóa ra cậu ta cũng chưa biết chúng tôi ở nhà nào. Lần trước cậu ta đưa tôi về có thấy tôi đi lên lầu, nhưng dù vậy cũng không xác định được chắc chắn là nhà nào nên mới gọi điện bảo tôi mở cửa.
Tôi đứng ở rất gần cánh cửa, cửa đột nhiên bị đập như vậy khiến tôi giật mình hoảng hốt. Tay nắm chặt điện thoại đè lên ngực. Tôi có thể cảm giác được tốc độ trái tim đập, nó đang đập thình thịch liên hồi như muốn nhảy ra ngoài.
Tôi thở mạnh một cái để khiến mình bình tĩnh. Tôi biết cách cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-quy/1734610/chuong-86.html