Chương trước
Chương sau
Tôi nhớ rõ hôm qua anh ấy dùng ngón tay này thử máu trong ống nghiệm của Lương Dật, không ngờ như vậy lại tạo ra vết thương nghiêm trọng như vậy, không hề có dấu hiệu miệng vết thương khép lại.
“Cái này… không khỏi được sao?”
“Mấy ngày là sẽ ổn thôi.” Anh ấy vòng qua giường, nằm xuống quay lưng về phía tôi. Tôi cảm thấy biểu hiện này có nghĩa vết thương kia không lành được. Máu thuần dương lại lợi hai như vậy! Sau này tôi không cho Tổ Hàng tới gần chị Kim Tử thì tốt hơn. Lỡ như có chuyện gì bị dính máu của chị ấy sẽ gặp phiền phức lớn.
Buổi sáng hôm sau, tới phòng triển lãm chào hỏi giáo viên trước khi đi dạo phố. Giáo viên nói tôi cùng Hoàng Y Y bị bệnh phải xin nghỉ cũng là chuyện bất đắc dĩ, không sao cả.
Đàm Thiên không hổ là bạn thân, đi cùng tôi chọn quần áo cho con trai, không có chút nào là không kiên nhẫn. Lại còn góp ý rất nhiệt tình. Chỉ là, cô ấy nhìn tôi chọn quần áo, đột nhiên nói: “Cái này không hợp với Khúc Thiên.”
Tôi cũng chỉ cười cười không nói gì.
Thành phố này của chúng tôi quả thật rất nhỏ. Đi dạo phố vài nơi, không ngờ tôi sẽ gặp chị Kim Tử. Chị Kim Tử đang đi cùng mấy bà mẹ bỉm sữa, trên tay mỗi người đều đang xách vài túi đồ, đang đi về phía bãi đỗ xe.
Thấy tôi, chị ấy lên tiếng trước: “A, Khả Nhân, hết sốt rồi chứ?”
Tôi cười cười ngại ngùng. Trong mắt bọn họ, nguyên nhân tôi bị sốt cũng chỉ có một chuyện, tôi cũng không biết giải thích thế nào cho phải.
“Thuốc Trung y chị đưa cho Sầm… cho cậu ấy, cậu ấy có chuẩn bị cho em không?”
“Cảm ơn chị Kim Tử.”
Cô ấy cười cười, sau đó xoay người rời đi. Tôi đột nhiên nghĩ tới ngón tay bị thương của Tổ Hàng. Đối với chuyện luyện hóa tiểu quỷ, hiểu biết của tôi là rất ít. Có nhiều thứ tôi không hiểu, cần có người giải đáp. Cho nên tôi đuổi theo vài bước, nói: “Chị Kim Tử, có thể nói mấy câu với chị không? Một lúc thôi.”
Kim Tử nói chuyện với bạn bè một chút, tôi cũng quay sang cười xin lỗi Đàm Thiến, sau đó cùng chị ấy tránh ra vài bước, đứng dưới gốc cây cách đó không xa.
“Sao thế? Cậu ấy khi dễ em à?”
“Không, chị Kim Tử, em muốn hỏi chị một chút. Nếu thân thể anh ấy bị dính máu thuần dương thì sẽ thế nào?”
“À, chị cũng không rõ lắm. Có lẽ hẳn sẽ rất đau, giống như bị thiêu sống vậy. Nếu có vết thương sẽ rất nguy hại.”
“Vậy vết thương đó phải dùng thuốc gì ạ?”
Chị Kim Tử cười: “Sầm Tổ Hàng bị thương à? Cũng phải, tính tình của cậu ta như vậy… Kỳ thật có một số việc chị cùng Linh Tử rõ ràng có thể giúp cậu ta nhưng cậu ta lại thích làm một mình. Bị thương cũng phải thôi. Yên tâm, quá trình luyện hóa tiểu quỷ còn chịu thống khổ hơn nhiều so với máu thuần dương. Bị thương, em cho cậu ấy cắn một miếng, ăn máu của em chính là thuốc tốt nhất. À, nếu cậu ấy cắn em mà miệng vết thương vẫn không khỏi, vậy thì em cứ đạp cậu ta đi.”
Tôi suy nghĩ một lúc, hiệu được rõ. Trước kia chị Kim Tử từng nói, máu thịt người thân yêu nhất có thể làm khôi phục tiểu quỷ được luyện hóa. Mà quá trình luyện hóa ban đầu chính là để tiểu quỷ ăn luôn trái tim người mình yêu nhất. (Theo dõi page Sant trên fb để cập nhật truyện nhanh hơn bạn nhé)
Trái tim người mình yêu nhất? Lúc ấy, Sầm Tổ Hàng ăn trái tim Sầm Mai, anh ấy trở thành tiểu quỷ được luyện hóa. Lúc ấy hẳn anh ấy yêu Sầm Mai. Anh ấy lại nói với tôi, bọn họ chỉ là được hai gia đình hứa hẹn. Lần trước nữ quỷ xuất hiện trong phòng bà cô kia, quân trang kia, vết máu đặc thù kia… tôi có thể suy đoán tới Sầm Mai thì hẳn anh ấy cũng có thể. Cho nên anh ấy mới vội vã đi tìm như vậy.
Nếu anh ấy từng yêu, vì cái gì mà không nói thật với tôi?
Tôi thở dài một cái. Vẫn đang đi trên đường, tôi nghĩ tới chuyện này làm gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.