Khi xuất viện, Khúc Thiên cũng tới, tôi đổi giày, nghe thấy ba tôi gọi Khúc Thiên ra bên ngoài hành lang nói mấy câu. Cửa phòng bệnh vẫn mở cho nên tôi có thể nghe được lời bọn họ nói.
Ba tôi nói: “Để Khả Nhân về nhà ở vài ngày đi. Ở nhà muốn ăn gì cũng tiện, ở kia chỉ có hai đứa, ăn cơm đúng bữa còn là vấn đề.”
Khúc Thiên do dự một chút, gật gật đầu. Lòng tôi cũng đầy mâu thuẫn. Ở vùng này của chúng tôi, rất nhiều gia đình đều là đàn ông nấu ăn, gia đình Khúc Thiên thì có lẽ anh ấy không phải làm. Sầm Tổ Hàng hẳn sẽ làm, có điều anh ấy không ăn cơm như bình thường cho nên anh ấy cũng không làm. Chỉ có thể về nhà. Nhưng về nhà thì dì kia sẽ lại khiến tôi đau đầu. Cũng may con trai của dì chưa gây thêm phiền toái cho tôi, nếu không tôi lại càng đau đầu hơn.
Khúc Thiên lái xe đưa tôi về nhà, còn giúp tôi dọn dẹp lại phòng. Đến khi chúng tôi xuống lầu, thấy ba tôi đang đeo tạp dề, đang cầm muôi đứng phía sau cậu em kia để trông cho nó làm bài tập. Sau đó đột nhiên nghĩ tới đồ ăn trong phòng bếp lại chạy qua phòng bếp coi nồi một chút.
Trước kia đều là mẹ cậu bé kèm làm bài tập, tôi ngồi xuống cạnh bàn, hỏi: “Này, mẹ em đâu.”
Cậu em cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời: “Đi bệnh viện, vẫn chưa về.”
Trong lòng tôi trầm một chút, không phải thân thể dì ấy không tốt chứ? Tuy rằng dì đối xử với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-quy/1734601/chuong-81-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.