Vẫn là sự im lặng, gã quỷ này cứ như bị câm vậy! Tôi hung hăng gặm chân vịt, vừa gặm vừa liếc nhìn đôi môi mỏng kia, chẳng lẽ há miệng nói hai từ sẽ chết sao! Càng nhìn càng tức giận, tôi dịch người tới, đưa tay kéo người anh ấy lại, há mồm chạm vào môi anh ấy.
Không phải hôn, chỉ là tức giận cắn một miếng. Rất nhiều cô gái có tật xấu này. Cắn một miếng xong, vừa lòng nhìn vết mỡ loang lổ quanh miệng anh ấy, tức giận nói: “Nói gì đi!”
Anh ấy hơi giật mình nhìn tôi, nhưng vẫn như cũ không nói gì. Gã quỷ này thật khiến người tức chết! Tôi không tin, không phải là người câm, chẳng lẽ thật sự một câu cũng không nói sao? Tôi bám vào vai anh ấy, xoay người một cái, trượt chân sang bên kia, như vậy tôi có thể ngồi đối diện với anh ấy, khiến anh ấy không có cách nào tránh tôi được. Thậm chí tôi cũng không để ý tay vẫn cầm chân vịt, cứ như vậy đưa tay lên bẹo má anh ấy, lại lần nữa cắn vào môi anh ấy. Có chút bực tức, tôi cắn mạnh khiến môi anh ấy có vết. Bắt anh ấy nhìn tôi: “Nói đi!”
Anh ấy nhìn tôi, dừng một chút mới nói: “Anh không biết tối hôm đó em đi tìm anh. Kim Tử bọn họ không có nói. Hơn nữa sau đó anh có gọi điện thoại cho em nhưng không được, tắt máy. Dùng bùa phân hồn cảm ứng, thấy em không có nguy hiểm. Sau đó lại thấy em cùng Lương Dật trở về…”
Thời gian đó hẳn tôi đã ra khỏi Ngũ hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-quy/1734580/chuong-71.html