Chương trước
Chương sau
“Muốn gì nhỉ? Ta chỉ muốn hắn cộng tác với ta. Kim Từ từ chối lời mời của ta, như vậy Sầm Tổ Hàng sẽ đứng đầu. Ngoan ngoãn đợi đi. Đợi Sầm Mai giúp ta thu thập Sầm Tổ Hàng.” Nói xong hắn liền biến mất. Thật sự biến mất. Nhìn một người đang ở trước mặt mình cứ như vậy biến mất, tác động tới tâm trí chắc chắn không nhỏ. Sau khi sửng sốt vài giây, tôi sợ hãi kêu lên. Nhưng tôi cảm thấy tôi đã hét rất to như vậy nhưng vẫn không thấy bất kỳ ai tới.
Tại sao lại như vậy? Nơi này rốt cuộc là nơi nào? Vì sao ở trong thành phố chúng tôi ở lại có Ngũ Hành trận, đã như vậy lại ngẫu nhiên có một Mai nhi sát ở giữa. Hắn nói phải dùng Sầm Mai thu thập Tổ Hàng là có ý tứ gì? Chẳng lẽ mấy ngày nay Sầm Tổ hàng một hai phải đi tìm Sầm Mai cũng là do Ngụy Hoa tính kế tốt?
Trời, ngàn vạn lần đừng cho Sầm Mai xuất hiện! Vì sao vừa rồi tôi lại bỏ đi chứ? Tôi nên tới kéo Sầm Tổ Hàng về nhà, để ý tới Sầm Mai làm cái gì! Hiện tại chuyện thành như này, tôi nên làm gì bây giờ? Ngay cả cơ hội chạy trốn tôi cũng không có. Hơn nữa nơi này không một chút âm thanh, thật giống như thế giới này chỉ có một mình tôi. Có lẽ, còn sẽ có quỷ.
Không, sẽ không. Ngũ Hành trận thì quỷ không có khả năng tiến vào. Không cần phải nghĩ sâu xa gì nhiều. Khí tức không ra được khỏi Ngũ Hành trận nhưng tín hiệu điện thoại không chừng lại có thể. Cho dù nơi này có bao nhiêu trận pháp phong thủy thì rốt cuộc đây cũng là thành phố, cũng là kho hàng của người ta. Là kho hàng thì sẽ có người đi lại. Có người đi lại thì chắc chắn sẽ có tín hiệu điệu thoại.
Tôi lấy điện thoại ra, nhìn cột tín hiệu tam giác kia cảm thấy như nắm được hy vọng sống sót. Sau một lúc cười ngây ngô vì vui vẻ quá mức, tôi bắt đầu gọi điện thoại. Gọi cho Sầm Tổ Hàng, vẫn là tắt máy. Anh ấy còn ở chỗ cô đồng kia sao? Cứ nhất nhất muốn gặp Sầm Mai?
Vậy gọi cho Kim Tử! Nhưng sau khi điện thoại thông lại nghe được giọng Kim Tử rất không ổn định, nói: “A lô! Vương Khả Nhân! A lô! Nói gì đi! Em cứ đi là đi, gọi điện thoại tới lại không nói gì thế? Chị cúp máy đây.”
“Đừng, chị Kim Tử!” Nhưng bên kia vẫn cúp máy.
Vừa rồi tôi vẫn nói chuyện, nhưng sao chị ấy lại không nghe được tiếng tôi nói? Chẳng lẽ điện thoại của tôi hỏng rồi? Không thể? Mấy ngày nay tôi vẫn dùng điện thoại bình thường. Internet có vấn đề, nhất định là internet có vấn đề.
Do dự một chút tôi liền gọi cho 110, chỉ cần hiện tại tôi có thể ra ngoài là được. Gọi được cho 110, nhưng tình hình lại giống như chị Kim Tử vừa rồi. Người ta vẫn không nghe được tiếng của tôi. Tôi gấp gáp đến mức hét to vào điện thoại: “Cứu mạng! Tôi bị người ta bắt cóc! Tôi bị nhốt! Cứu mạng!”
Nhưng bên kia lại truyền đến giọng một nữ cảnh sát rất nghiêm túc: “Mong cô nói chuyện. Gọi 110 quấy rầy là hành động trái pháp luật. Cô không nói gì thì tôi sẽ cúp điện thoại.”
Tôi cứ việc ở bên này kêu cứu, cô ấy vẫn cúp điện thoại. Tôi ôm lấy điện thoại của mình, khóc nấc lên. Rõ ràng có tín hiệu mà, vì cái gì mà bọn họ không nghe được tôi nói? Đúng rồi, 10086! Đàm Thiến từng nói, ở nơi không có tín hiệu hoặc tín hiệu không ổn định, hãy gọi cho 10086. Bọn họ thấy tín hiệu không ổn định sẽ theo dõi xem điện thoại kia gọi từ đâu, sau đó lập tức giúp làm tín hiệu tốt hơn. Cho dù là không được thì tôi sẽ nhờ 10086 báo công an giúp tôi.
Hiện tại tôi đã không còn tâm tư nghĩ tới gì nhiều, chỉ cần có thể rời khỏi nơi này. Chỉ cần có thể ngăn cản Sầm Tổ Hàng gặp Sầm Mai là tôi đều sẽ làm.
- --
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.