Cuộc sống dường như đã trở lại như trước kia. Thay đổi duy nhất chính là tôi ngủ trên chiếc giường lớn của Khúc Thiên, và Khúc Thiên cũng ngủ ở mé giường bên kia. Nhưng chúng tôi không có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào, hẳn anh ấy lo lắng tôi lại bị sốt.
Mấy ngày sau, thầy Tằng lại tới tìm chúng tôi. Vẫn là đến thẳng nhà nhờ chúng tôi sang bên ấy, khi đó đã là lúc đêm muộn.
Thân thể Khúc Thiên vẫn ở trên ghế sô pha trong phòng khách, tôi đi mở cửa. Sầm Tổ Hàng đứng ngay sau tôi, khi đó tôi có chút luống cuống, chợt nhớ ra thầy Tằng hẳn chưa nhìn thấy Sầm Tổ Hàng bao giờ.
Tôi nói, có đi thì cũng để ngày mai rồi đi.
Nhưng thầy Tằng lại cứ yêu cầu phải đi ngay bây giờ.
Sầm Tổ Hàng lén nhập lại vào người Khúc Thiên, đi tới nói: “Đi thì đi, tới đó xem sao.”
Thay quần áo, khi ra cửa mới nhìn thấy vợ thầy Tằng đang đứng ở cầu thang, rõ ràng là đã khóc.
Từ bên này đến nhà mới của thầy Tằng cũng phải vài phút. Trong vài phút này, vợ thầy Tằng nói cho chúng tôi điều kì lạ xảy ra trong nhà. Cô nói cả hai người đều có chung một giấc mơ. Trong mơ có một đứa bé hỏi bọn họ, chủ nhân của nó đâu, có phải là không cần nó nữa không? Mấy ngày hôm nay đều là như thế, nhưng đêm nay vợ thầy Tằng khi vào WC liền nghe được một tiếng nói mơ hồ, nói “Nơi này đã có ta, ta không cần có thêm bạn nhỏ nào nữa được sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-quy/1734532/chuong-47.html