“Đi thôi, về nhà!” Anh ấy nói nhỏ.
Tôi thờ ra một hơi thật mạnh không cho mình khóc, đứng lên, đi tới xe. Chỉ là lúc này tôi không ngồi ở ghế phụ bên trên mà lựa chọn ngồi hàng ghế sau.
Anh ấy khởi động xe, lại không đi ngay. Im lặng một lúc rồi nói: “Khả Nhân, anh là anh. Vẫn luôn là anh.”
Tác phẩm tốt nghiệp thật sự rất đau đầu, đặc biệt là tin tức tôi cùng Khúc Thiên ở chung đã bay khắp toàn trường. Mọi người đều coi tôi là tiểu tam chọc gậy bánh xe, ngay cả khi đi trong khuôn viên trường cũng bị bạn học nhỏ giọng đàm tiếu. Ngày thường mấy người bạn tương đối tốt giờ đã không nói chuyện với tôi, chỉ có Đàm Thiến là còn ở bên cạnh tôi.
Vào buổi nhận xét tác phẩm tốt nghiệm đầu tiên của giáo viên, tác phẩm của tôi bị bạn bè phê không đáng một đồng, có cho cũng không thèm. Vốn tưởng giáo viên sẽ nói vài câu công đạo, ai ngờ giáo viên kia chỉ nói ba câu: “Khả Nhân, nghe nói em cùng Khúc Thiên ở bên nhau. Vậy thì tốt rồi, công việc sau này của em chắc chắn không cần phải lo nữa. Như vậy vị trí đề cử sẽ để lại cho bạn khác đi.”
Bản vẽ của tôi, giáo viên còn chưa liếc mắt xem một cái.
Tâm tình không tốt, tôi cũng không muốn ở lại trường học, bèn chậm rãi đi vê nhà. Không biết từ khi nào tôi đã đem nơi tôi cùng Khúc Thiên ở gọi là nhà.
Từ cửa sau trường học tới tiểu khu kia phải qua một cái hẻm nhỏ hơn hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-quy/1734488/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.