“Vậy cậu học sinh kia…”
Khúc thiên nghiêng đầu, nói nhỏ vào tai tôi: “Đêm qua bọn anh ở chỗ này thu hồn, đạo hồn nhập thể, sau đó liền phong ấn giả chết. Cậu ta còn chưa chết được!”
Hơi thở của anh ấy phả vào tai tôi, tư thế ám muội này khiến tôi không nhịn được nghĩ về cảm giác tối ngày hôm qua. Mặt tôi đỏ bừng lên, không dám ngẩng đầu, đứng cách xa anh ấy một chút.
Hành động của tôi khiến Khúc Thiên nhíu mày, anh ấy cũng thoáng rời xa tôi. Thi thể đặt nơi bóng râm ở bên ngoài tòa nhà, cảnh sát tới đây chỉ để có mặt thôi, bằng không nếu do cảnh sát xử lý thì thi thể đã không còn đặt ở đây.
Lúc này cha mẹ cậu học sinh đang than khóc. Nghe nói đó là con của một gia đình ở trung tâm nội thành, bị dẫn tới nơi xa như vậy thật sự có đủ đáng sợ.
Kim Tử cùng Linh Tử đưa cha mẹ cậu bé vào trong nhà, có lẽ là nói chuyện xảy ra đêm qua. Khúc Thiên không nói phải về, tôi cũng không đề cập đến điều đó. Tới giờ cơm tối, mọi người tới xem cũng dần dần tản đi. Mấy người cảnh sát cũng bỏ đi, viên cảnh sát trước khi rời đi còn oán trách cấp trên, nói sao thủ trưởng bọn họ lại không cần trình tự mà tự đi xử lý.
Tuy rằng khoảng cách hơi xa nhưng tôi thấy rõ người cảnh sát bên kia đang nói chuyện với Linh Tử, chính là người cảnh sát tìm chúng tôi nói chuyện khi tìm ra thi thể ở ngôi nhà đại không vong kia.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-quy/1734482/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.