Kiểu này ở trong thành phố rất thường thấy, rất nhiều người không chú ý nhưng nó lại là một loại sát khí rất mạnh.
‘Lộc cộc…’ đột nhiên trong phòng truyền tới âm thanh như vậy khiến tôi kinh hoảng một chút, chạy tới nắm lấy cánh tay Khúc Thiên. Khúc Thiên liếc mắt nhìn tôi một cái, nói: “Sợ cái gì, chỉ là đồ vật bị gió thổi rơi mà thôi.”
Anh ấy cầm sơ đồ tòa nhà rồi đi một vòng, còn tôi cũng bám chặt vào anh ấy cùng đi một vòng. Trực giác của tôi cho tôi biết phòng này có quỷ, đặc biệt là khi nhìn đến nhà vệ sinh khiến trái tim tôi đập thình thịch. Vết máu trên sàn nhà kia là thế nào, sao không ai dọn dẹp sạch sẽ?
Chuyện người già bị ngã khi đi vệ sinh có rất nhiều, nhưng trường hợp này lại bị ngã mà không ai biết, cứ từ từ chết dần nơi đó. Rất đáng thương.
Quay lại phòng khách, Khúc Thiên đem bản vẽ sơ đồ tòa nhà đặt lên trên bàn trà, nói với tôi: “Đo hướng đi.”
Tôi lấy la bàn ra, xem một cái, lông tơ toàn thân liền dựng đứng. Đẩy la bàn tới trước mặt anh ấy, kim trên la bàn đang chậm rãi chuyển động. Đây gọi là âm linh quấy nhiễu.
Khúc Thiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nói: “Không có việc gì, anh mạnh hơn nó nhiều. Em vào phòng bếp lấy ít gạo rồi đặt lên la bàn đi.”
“Gạo?”
“Chẳng lẽ là đậu nành?” Khúc Thiên cười, “Linh Tử bọn họ có chiêu dùng đậu nành.”
“Anh còn có tâm tình nón giỡn à!”
“Vậy lấy gạo đi, nhà ai lại không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-quy/1734478/chuong-20.html