“Còn nói không ở chung à? Lệ Lệ chiều nay tìm tớ hỏi chuyện, bức ảnh kia đã chứng minh rồi.”
Cái đó… cái đó không phải là như thế.” Tôi liều mạng nghĩ cách giải vây. Hiện tại tôi học xong thì thời gian còn lại đều dành để đọc sách phong thủy, hoặc tìm hiểu la bàn, nhưng khi tôi còn học phổ thông thì cả ngày chỉ xem ngôn tình, cho nên loại chuyện này kiếm cái cớ với tôi không khó. Tôi nói: “Hôm đó tớ làm rơi ví xuống đất, tớ xoay người nhặt, vừa lúc Khúc Thiên lái xe tới khiến tớ giật cả mình. Tớ tức quá liền đá cho xe anh ta một cái rồi chạy, nhưng anh ta lại bắt được, lúc ấy mới biết xe đó là của anh ta, tớ còn phải bồi thường anh ta 50 đồng để rửa xe. Tớ sao biết được chuyện này lại bị người ta chụp được rồi đồn đại.”
“Đừng gạt người, nào có chuyện trùng hợp như vậy.”
“Không tin cậu hỏi Khúc Thiên đi.” Khi nói như vậy tôi rất tràn đầy tự tin. Mấy ngày nay Khúc Thiên cũng không tới trường học, tôi không biết anh ta bận rộn chuyện gì nhưng dù sao ngay cả nhà cũng không về.
“Này, còn muốn Khúc Thiên bảo vệ cậu sao?” Một giọng chanh chua truyền tới. Mấy nữ sinh đã đi về phía bọn tôi. Xem đồng phục kia là biết ở khoa nhạc, mà Lệ Lệ cũng ở trong đó. Tuy rằng Lệ Lệ là học thanh nhạc, nhưng thanh nhạc cũng thuộc khoa nhạc a.
Nhìn bộ dáng của bọn họ, tôi liền thấy lo lắng trong lòng. Tôi muốn nói chuyện, tôi muốn giải thích nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-quy/1734476/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.